Chương 1551
Vận mệnh không công bằng chính là ở chỗ đấy, Vân Tiêu vẫn luôn biết điều đó nhưng chưa từng cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là hôm nay hắn với Vương Cẩm Lăng đồng thời có mặt tại Phượng phủ mới khiến hắn nhất thời sinh lòng cảm khái.
Vân Tiêu che giấu tâm tư của bản thân rất tốt, Phượng Khương Trần không hề phát hiện ra, bàn bạc ổn thỏa xong xuôi chuyện bệnh tình của mình, Vân Tiêu lại nghĩ đến một chuyện khác, cũng là chuyện có liên quan đến bệnh tình.
“Khương Trần, có một chuyện ta thấy nên nói cho ngươi biết, một nha hoàn của Tô gia ở Nam Lăng gần đây lén lút xuất hiện ở hiệu thuốc bắc Vân gia, mua dược liệu bổ não an thần, nhìn dáng vẻ của nàng ta thì có vẻ như không muốn để cho người ta biết hành động của mình.”
Điểm quan trọng chính là điểm này, người nhà Tô gia ở Nam Lăng và Nam Lăng Cẩm Phàm có quan hệ, nếu Tô Nhu muốn dược liệu gì hoàn toàn không cần đi ra bên ngoài để mua, Tô Nhu làm như vậy thể hiện rõ rằng Nam Lăng Cẩm Phàm không hề biết bệnh tình của nàng ta…
Tô Nhu?
“Bệnh của nàng ta vẫn chưa có tiến triển?” Vẻ mặt Phượng Khương Trần cực kì kinh ngạc.
Chuyện gì xảy ra với bệnh tình của Tô Nhu nàng là người hiểu rõ hơn ai hết, bởi vì Tô Nhu là vì nàng nên mới đổ bệnh, chỉ là nàng không ngờ Tô Nhu lại không được việc như vậy.
Từ đó có thể thấy được lần trước Tô Nhu vì thôi miên nàng nên đã mất rất nhiều sức lực.
“Ngươi biết nàng ta bị bệnh?” Vân Tiêu còn kinh ngạc hơn Phượng Khương Trần, chuyện này chỉ sợ đến cả Nam Lăng Cẩm Phàm còn không biết, nếu không phải hiệu thuốc bắc đó thuộc quyền quản lí của nhà hắn thì có lẽ hắn cũng không biết.
Nữ nhân Tô Nhu này thực sự rất thận trọng.
“Nàng ta là vì ta nên mới có bệnh, cho nên đương nhiên là ta biết. Bây giờ vẫn còn ở đó uống thuốc, xem ra nàng ta không nói chuyện ta bị hại ở đây cho Nam Lăng Cẩm Phàm biết, bằng không thì dựa vào cái bản tính của Nam Lăng Cẩm Phàm thì dù có hợp lí hay không cũng muốn tranh cãi một trận, đến lúc đó chắc sẽ không hay ho gì, mà hắn cũng có thêm lí do để kéo dài cuộc tỷ thí giữa ta và Tô gia.”
Vốn dĩ Phượng Khương Trần còn cho rằng Tô Nhu là một người thông minh, nhưng hiện tại xem ra đầu óc nàng ta không được tốt lắm, nàng biết cách nghĩ của Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng Tô Nhu lại không biết, cho nên nàng ta mới tự tìm đường nếm mùi đau khổ.
Từ sau trận đấu lần trước Phượng Khương Trần không còn quá coi trọng Tô Nhu nữa, ngày đó chỗ dựa lớn nhất của Tô Nhu là cái năng lực thôi miên kia, nhưng đáng tiếc lại không có tác dụng gì với nàng cả.
Tô Nhu không phải đối thủ của nàng, cho đến hiện tại nàng vẫn cho là thế, nói sao thì giữa nàng và Tô Nhu cũng chỉ có một trận tỷ thí, thắng bại đối với nàng cũng chẳng quan trọng gì mấy.
Đàn. Nàng thắng.
Chơi cờ. Nàng thắng.
Viết chữ. Nàng thắng.
Lễ nghi. Nàng thua.
Y thuật. Nàng nhường, nên cũng thua.
Võ thuật. Do sự cố ngoài ý muốn ở vườn thú nên không có kết quả, nhưng nếu có thì chắc là nàng cũng thua, vì nàng tay không ra ngoài, còn Tô Quán ít nhiều cũng có chút thu hoạch.
Bây giờ chỉ còn cưỡi ngựa bắn cung, Tô Nhu cho rằng thắng hay bại đều dựa cả vào trận này, lại không hề biết thắng bại chân chính là do Phượng Khương Trần định đoạt, ván cờ mới là mấu chốt quyết định, nàng đã sớm để lại chút thủ đoạn nhưng chỉ là không có ai biết thôi.
Khóe môi Phượng Khương Trần khẽ nhếch, cười gian xảo như hồ ly, Vân Tiêu cả người như phát lạnh, hắn chắc chắn Tô Nhu đã bị Phượng Khương Trần tính kế rồi, chỉ là Phượng Khương Trần gặp Tô Nhu lúc nào vậy?