Chương 1546
Chỉ là ai đó nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra đi, hai cái quan tài trước mặt hắn là sao đây?
“Đại công tử, chuyện gì đây? Sao ở đây lại có hai cái quan tài, người trong quan tài này là ai?” Huyên Minh Kỳ đứng sững sờ ngoài cửa, không dám bước vào linh đường.
Dì Mạt đã qua đời từ lâu, nhưng sao…
Vẫn còn thi cốt trong linh đường?
“Sao ư? Chẳng lẽ Minh cung chủ không biết rằng thi cốt của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân vừa mới tìm được hai ngày trước ư?” Vương Cẩm Lăng thản nhiên liếc qua Huyên Minh Kỳ, như kiểu việc Huyên Minh Kỳ không biết chuyện này là rất không bình thường.
“Mới tìm được hai ngày trước? Sao thi cốt của dì Mạt đến bây giờ mới tìm được?” Huyên Minh Kỳ cả người cứng đờ, không thể nhúc nhích nổi.
Sau khi dì Mạt mất tích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đã qua nhiều năm như vậy mới tìm được thi cốt của bà?
Vương Cẩm Lăng liếc Huyên Minh Kỳ một cái, không thèm để ý đến hắn, lập tức đi thẳng vào trong linh đường, cầm lấy ba cây hương rồi cung kính quỳ xuống, thành kính cúi đầu lạy tạ, đây cũng là lần đầu tiên hắn tế bái Phượng phụ Phượng mẫu.
Động tác của Vương Cẩm Lăng rất đẹp mắt, không khó để nhìn ra được hắn đang thành tâm dập đầu trước Phượng tướng quân và Phượng phu nhân.
Bá phụ, bá mẫu, thật lòng xin lỗi, ta đã lợi dụng hai người.
Bá phụ, bá mẫu, hai người yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc Khương Trần thật tốt, nhất định sẽ dốc hết khả năng khiến nàng ấy hạnh phúc.
Bá phụ, bá mẫu, sau này có cơ hội, Cẩm Lăng lại tới thăm hai người.
Sau khi dập đầu ba lần, Vương Cẩm Lăng đứng dậy cắm hương vào lư hương, lúc quay đầu lại nhìn thấy Huyên Minh Kỳ vẫn đang ngẩn người, hắn mở miệng nhắc nhở: “Minh cung chủ, tới đây thắp cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân một nén hương đã, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói sau.”
Hắn không muốn ở trước mặt Phượng tướng quân và Phượng phu nhân nói mấy chuyện chỉ tổ bực mình đó.
Huyên Minh Kỳ đã sớm dại ra rồi, Vương Cẩm Lăng thấy hắn vẫn không hề nhúc nhích thì đi tới đẩy một cái, lúc này Huyên Minh Kỳ mới thất thần đi vào, ngơ ngác cầm hương rồi quỳ xuống, máy móc dập đầu và dâng hương.
Đợi đến lúc Huyên Minh Kỳ định thần lại thì phát hiện bản thân đã rời khỏi linh đường, vừa đặt chân tới nơi bọn họ đã nói chuyện trước đó, nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy lập tức ánh mắt Huyên Minh kỳ trở nên lạnh lùng, lóe lên một tia thù địch: “Đại công tử, nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Xem bộ dạng này của Huyên Minh Kỳ, Vương Cẩm Lăng biết muốn thuyết phục được hắn là chuyện rất đơn giản.
Quả nhiên, lúc Vương Cẩm Lăng kể rằng sau khi Phượng phu nhân vì cứu Hoàng hậu mà ngã xuống vách núi thì không thể tìm thấy được thi cốt, mãi đến mấy ngày trước đây Dạ thành chủ mang thi cốt trở về, lại nói chuyện lăng mạ thi cốt của Phượng phu nhân xong, thấy Huyên Minh Kỳ đã siết chặt tay thành nắm đấm, trông như muốn túm người mà đánh cho đến chết.
Lúc Vương Cẩm Lăng đang nói chuyện này còn có dính dáng tới thái tử Tây Lăng và hoàng tử Nam Lăng thì đột nhiên Huyên Minh Kỳ nâng tay lên, một đấm đánh vỡ mặt bàn ngay bên cạnh Vương Cẩm Lăng.