Chương 1542
Dù chưa được tận mắt nhìn thấy nhưng nghe nói Phượng Khương Trần gần như đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không ngờ mới đảo mắt một cái đã hồi phục trở lại rồi còn chữa bệnh cho Thôi Hạo Đình, loại chuyện này cần phải là người có tâm tính thật vững mới có thể làm được.
Vân Tiêu phát hiện bản thân đã đánh giá thấp Phượng Khương Trần.
“Ta với Thôi công tử đã giao hẹn với nhau thì đương nhiên phải thực hiện cho đúng chứ, bây giờ Thôi công tử đã bắt đầu tiến vào trạng thái hồi phục rồi, mọi chuyện cực kì thuận lợi.”
Phượng Khương Trần kiễn nhẫn giải thích, nhìn qua vẻ mặt đầy khiếp sợ của Vân Tiêu nàng lại tiếp tục nói thêm: “Vân công tử, công việc là công việc, cuộc sống riêng tư là cuộc sống riêng tư, ta đâu thể bởi vì cuộc sống riêng mà để ảnh hưởng tới công việc được, tương tự như thể ta cũng sẽ không để công việc ảnh hưởng đến cuộc sống của ta, chữa bệnh cho Thôi công tử là công việc, cho nên ta phải làm việc một cách nghiêm túc. Nếu Vân công tử không vội thì chờ sau khi chữa bệnh cho Thôi công tử xong, ta sẽ cùng Vân công tử nói chuyện về bệnh tình của ngươi.”
Phượng Khương Trần không phải là người cuồng công việc, nhưng hôm nay nàng tìm Vân Tiêu chính là vì chuyện này.
Ha… Không cần biết phong thái Vân Tiêu tốt đến mức nào, sau khi nghe Phượng Khương Trần nói mấy lời này sắc mặt có hơi thay đổi một chút.
Bệnh tình của hắn tự bản thân hắn hiểu, bản thân không sống nổi một năm nữa, nhưng khi nhìn dáng vẻ của Phượng Khương Trần trước mặt giống như đã có biện pháp, hắn có nên kỳ vọng hay không đây? Kỳ vọng sẽ xuất hiện kỳ tích giống như Thôi Hạo Đình?
Vân Tiêu cảm giác trái tim mình đang dần đập nhanh hơn, đầu ngón tay hơi run nhẹ, hắn hít sâu một hơi, kìm nén chút hoảng hốt vội vàng trong lòng rồi quay người gật gật đầu với Phượng Khương Trần…
Ý tứ trong lời Phượng Khương Trần đương nhiên Vân Tiêu hiểu, Vương Cẩm Lăng cũng hiểu, sau khi Vân Tiêu vừa rời đi thì ngay lập tức Vương Cẩm Lăng cảm thấy lo lắng: “Khương Trần, nàng có chắc chắn chữa được bệnh cho Vân Tiêu không?”
Hắn không hề hi vọng Phượng Khương Trần sẽ rước lấy sự phiền toái này, trước đây lúc Phượng Khương Trần nói chuẩn bị chữa bệnh cho Thôi Hạo Đình hắn đã thấy không ổn rồi.
Bệnh của Thôi Hạo Đình rất khó giải quyết, chữa được thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu chữa không được thì chỉ có Phượng Khương Trần là phiền toái nhất, đến lúc đó Thôi gia sẽ không cho rằng Thôi Hạo Đình đến mệnh rồi chết, mà sẽ trách Phượng Khương Trần y thuật không thông nên đã hại chết Thôi Hạo Đình.
“Thực ra bệnh của hắn lại thuộc lĩnh vực ta am hiểu nhất, huynh yên tâm đi, nếu không chắc chắn ta sẽ không nhận, hơn nữa ta vẫn chưa quên ngoài là một bệnh nhân ra thì hắn còn là đại công tử Vân gia đâu.” Phượng Khương Trần biết Vương Cẩm Lăng đang quan tâm mình cho nên mới đưa ra một câu trả lời cực kì thuyết phục.
Chỉ cần kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ lại một lần nữa để nàng hiểu rõ tình huống của khối u trong não Vân Tiêu, đến lúc đó nàng mới có thể xác định mình có thể chắc chắn chữa được hay không.
Dù sao thì trước khi xác định được chính xác bệnh tình của một bệnh nhân, có nói gì cũng thành vô dụng.
“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Nghe Phượng Khương Trần nói như vậy hẳn là trong lòng cũng tự có suy tính riêng.
Lo lắng thì lo lắng nhưng Vương Cẩm Lăng trước nay vẫn không thích nhúng tay vào cuộc sống của Phượng Khương Trần, hắn càng không muốn áp đặt ý muốn của mình lên Phượng Khương Trần.
“Khương Trần, còn chuyện của Huyên Minh Kỳ nàng định tính sao?” Phượng Khương Trần muốn Vân Tiêu rời đi, tức là chỉ muốn bàn chuyện này với một mình hắn.
Phải biết rằng Huyên Minh Kỳ chính là cung chủ của cung Huyền Tiêu, bọn họ có mối quan hệ thù địch với cung Huyền Tiêu đã là một chuyện, không thể có chuyện vị Minh cung chủ đó không biết việc này, thế mà hắn vẫn một mực cho rằng Phượng Khương Trần là hôn thê của mình, chỉ điểm này thôi cũng đã khiến họ không thể không nghĩ nhiều.