Chương 1525
“Nhưng đối với ta không có gì khác biệt. Ta dùng hai tay mình đổi lấy tiền và lợi ích cho bản thân. Học y cứu người, nhưng trước khi muốn cứu người phải ăn no. Thôi công tử, ta nhận tiền để chữa bệnh cho ngươi, ngươi không nợ ta gì cả.”
Có ơn cứu mạng tuy là tốt nhưng Phượng Khương Trần lại không muốn. Nàng không muốn về sau khi kết giao với Thôi Hạo Đình, thái độ của hắn với nàng như ân nhân cứu mạng. Như vậy tình cảm của bọn họ rất nhanh sẽ tan vỡ.
Thấy Thôi Hạo Đình vẫn không đồng ý, Phượng Khương Trần lại nói: “Thôi công tử, ngươi đừng nghĩ nhiều, quan hệ của chúng ta là đại phu và bệnh nhân. Sau khi bệnh của ngươi khỏi hẳn, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì. Ngươi đừng nói tới ơn cứu mạng gì đó, ta cũng sẽ không đi rêu rao bên ngoài rằng mình đã cứu mạng ngươi. Trong mắt ta, ngươi là Thôi công tử cũng được, là người dân bình thường cũng được. Chỉ cần đến cửa xin chữa bệnh, ta có thể chữa thì đều chữa.”
Nói xong, Phượng Khương Trần cầm đơn thuốc lên thêm vài tên thuốc: “Tư Hành, thuốc mà Thôi công tử cần cho ngày mai, ta đã đổi hai loại thuốc mới. Ngươi đi lấy cùng ta.”
“Được.” Tôn Tư Hành vội vàng đứng dậy, vẻ mặt sùng bái nhìn Phượng Khương Trần.
Hắn cảm thấy lời của sư phụ rất có lý. Đại phu nhận tiền để cứu người, đây vốn là chuyện tiền trao cháo múc, nhắc đến ơn cứu mạng làm gì, rõ là thừa thãi.
Lẽ nào mỗi khi ngươi cứu một người, sau khi nhận tiền chữa bệnh, ngươi vẫn muốn lấy thân phận ân nhân, kiêu ngạo nhìn người khác, để người khác biết ơn ngươi cả đời?
Nếu ngươi muốn nghĩ như vậy thì đừng trở thành đại phu. Tính tình như vậy không thể nào để trở thành một đại phu thực thụ.
Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành rời đi, để lại phòng bệnh cho Thôi Hạo Đình và Nguyên Hi tiên sinh. Nhìn Phượng Khương Trần rời đi, Nguyên Hi tiên sinh cảm thán: “Phượng Khương Trần là một người có trí tuệ tuyệt vời. Nàng ấy rất thông minh, biết chọn lọc.”
“Nếu Phượng Khương Trần tự cho rằng mình là ân nhân cứu mạng của Thôi Hạo Đình, trong thời gian ngắn Thôi gia sẽ không nói gì, nhưng sau một thời gian dài, trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái.
Ai cũng sẽ không thích một người luôn tự nhận mình là ân nhân của mình, đi đâu cũng rêu rao nàng đã hao tâm tổn trí cứu mạng ngươi. Không có nàng thì ngươi đã sớm đi đời. Những lời thế này nghe nhiều sẽ thấy phiền, cảm giác như bản thân nợ nàng.
Thôi gia bọn họ không nợ Phượng Khương Trần!
“Mỗi người đều có triết lý sinh tồn của riêng mình. Đây là triết lý sinh tồn của Phượng Khương Trần. Nếu nàng không có chí khí như vậy thì làm sao có thể trở thành bằng hữu của đại công tử Vương gia, sao có thể nhận được sự tán thưởng của Tây Lăng Thiên Vũ.”
“Phượng Khương Trần chữa mắt cho Vương Cẩm Lăng và làm Tây Lăng Thiên Vũ đi lại bình thường. Đối với Vương Cẩm Lăng và Tây Lăng Thiên Vũ đều là ân tình to lớn. Phượng Khương Trần nhờ họ bất cứ điều gì, họ nhất định sẽ không từ chối. Nhưng Phượng Khương Trần chưa từng nhiều lời ở bên ngoài, không bao giờ ở trước mặt Vương Cẩm Lăng và Tây Lăng Thiên Vũ, tự cho mình là ân nhân và bắt họ trả ơn.
Hành động này của Phượng Khương Trần rất thông minh, thoạt nhìn thì có vẻ như nàng đã mất đi không ít, nhưng ngươi sẽ phát hiện nàng có được nhiều thứ hơn.
“Qua một lần sinh tử, ngươi cũng điềm tĩnh đi nhiều, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm. Đại ca và đại tẩu trên trời có linh, nhìn thấy sức khỏe ngươi hồi phục, nhìn thấy ngươi trưởng thành, nhất định sẽ rất vui mừng.” Vẻ mặt Nguyên Hi tiên sinh yên tâm, chạm lên khuôn mặt của Thôi Hạo Đình.
…
Đưa thuốc cho Tôn Tư Hành xong, Phượng Khương Trần không quay về phòng bệnh, mà về viện của mình, gọi Đồng Giác và Đồng Dao ra.