Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1521




Chương 1521

Chỉ cần không phản vệ, Thôi Hạo Đình sẽ không có vấn đề gì. Về phần có tái phát hay không, đây không phải một câu hỏi mà nàng có thể trả lời, nếu nàng có thể quản được việc người khác sinh bệnh hay không thì nàng không phải là đại phu mà là thần thánh.

“Vậy ngươi đi xem đi.” Nguyên Hi tiên sinh vội vàng thúc giục.

“Bây giờ Thôi thiếu gia chưa tỉnh, ta đi xem cũng vô ích. Nguyên Hi tiên sinh chưa ăn cơm phải không. Chúng ta đi ăn rồi xem sau.” Phượng Khương Trần không cần nghĩ cũng biết, nhất định Nguyên Hi vừa mới dậy đã chạy đến xem Thôi Hạo Đình.

Nguyên Hi tiên sinh này thực sự thương yêu cháu của mình, coi như Thôi Hạo Đình cũng có phúc. Ban đầu nàng nghĩ rằng Thôi Hạo Đình đã thực hiện một cuộc giải phẫu lớn như vậy, trong nhà không có một trưởng bối nào đến đau lòng cho hắn ta, nhưng bây giờ lại cảm thấy chẳng sao cả, những người đó không thực sự quan tâm đến hắn ta, đến cũng chỉ thêm phiền phức.

“Đến lúc này rồi ngươi vẫn còn tâm trạng để ăn, Phượng Khương Trần, ngươi…”

Nguyên Hi tiên sinh còn chưa nói xong đã bị Đồng Giác vội vàng cắt ngang: “Tiểu thư, trong cung có người tới…”

Trong cung có người tới sao?

Ngày tuyết rơi thế này, người trong cung đến làm gì?

“Đi xem đi.” Phượng Khương Trần gật đầu tỏ ý xin lỗi Nguyên Hi tiên sinh, rồi sải bước đi về phía tiền viện, bỏ Nguyên Hi tiên sinh đang tức muốn chết lại một mình.

“Phượng Khương Trần, ngươi… Một nữ nhân máu lạnh.”

Nhưng mắng thêm cũng vô ích, Phượng Khương Trần hoàn toàn không thể nghe thấy. Nguyên Hi tiên sinh không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi. Hắn ta không thể cướp người với Hoàng thượng.

Lúc này người trong cung đến để trấn an Phượng Khương Trần, hoặc cảnh cáo Phượng Khương Trần, chắc hẳn Hoàng thượng đã biết chuyện đã tìm ra được hài cốt của phụ mẫu Phượng Khương Trần. Đã ba ngày trôi qua, ý chỉ của Hoàng thượng cũng nên đến rồi. Suy cho cùng, vợ chồng Phượng gia đều là vì nước mà chết.

Đúng như dự đoán của Nguyên Hi tiên sinh, Hoàng thượng hạ chỉ về chuyện của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, nhưng vừa là trấn an, vừa là cảnh cáo.

Hoàng thượng khen ngợi sự dũng cảm chiến đấu, hy sinh vì đất nước của Phượng tướng quân, đồng thời khen ngợi Phượng phu nhân đại nghĩa. Giọng điệu giống như chuyện của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân đã định, cảnh báo Phượng Khương Trần đừng gây sự, sau đó ban thưởng một số đồ vật để an ủi Phượng Khương Trần.

Nghĩ đến Phượng Khương Trần, một nữ tử yếu đuối không có kinh nghiệm tổ chức tang lễ, Hoàng thượng đặc biệt để Lễ bộ giúp đỡ Phượng Khương Trần lo liệu tang lễ cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân. Còn nói một câu, Dạ Diệp có công tìm ra hài cốt của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân. Dạ Diệp thỉnh cầu tham gia tang lễ của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, Hoàng thượng đã đồng ý, để Phượng Khương Trần phối hợp.

“Thần nữ tuân chỉ!” Phượng Khương Trần cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

Sự trấn an trước đó nàng đều nhận. Hoàng thượng nào chẳng phải như vậy, thần tử vì ông ta mà chết là việc nên làm, ông ta không có gì là hổ thẹn. Nàng không nói lời này ra, suy nghĩ của hoàng thượng không phải là thứ nàng có thể xoay chuyển, nhưng…

Câu cuối cùng lại có thể làm Phượng Khương Trần nghiến răng nghiến lợi.

Cho Dạ Diệp đến dự tang lễ của phụ mẫu nàng, e là chỉ có Hoàng thượng mới làm ra được. Cho rằng như vậy sẽ xóa bỏ hận thù giữa nàng và Dạ Diệp sao?

Nằm mơ!

Nàng không nghĩ rằng Dạ Diệp sẽ can tâm tình nguyện đến dự tang lễ và quỳ xuống trước mặt phụ mẫu nàng.