Chương 1497
Phượng Khương Trần không phải là nhân vật lớn đáng nói gì, nếu không phải vì Cửu hoàng thúc đặc biệt chú ý đến nàng, Hoàng thượng cũng sẽ không bao giờ nhớ đến sự tồn tại của nàng, đối với một người như Phượng Khương Trần, Hoàng thượng nhất định sẽ để nàng tự sinh tự diệt.
Sau khi phê duyệt tấu xương xong, Hoàng thượng đột nhiên nghĩ đến chuyện Phượng Khương Trần đã dọn về Phượng phủ mấy ngày trước, nghe nói khoảng thời gian này nàng đang chữa bệnh cho công tử Thôi gia, chợt hứng thú mở miệng hỏi một câu: “Phượng Khương Trần sao rồi? Dạo gần đây nàng ta có làm gì không?’’
Hoàng thượng thực sự không đặt Phượng Khương Trần vào trong mắt, một nữ nhân như nàng ta thì có thể làm nên trò trống gì chứ, chẳng qua chỉ là gây ra không ít chuyện ồn ào mà thôi.
Điều
Những gì mà Phượng Khương Trần có thể làm bây giờ chính là cố gắng chống đỡ tấm thẻ bài đang lung lay sắp đổ của Cửu hoàng thúc kia lên, chờ đến khi hắn ép chết Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần chẳng còn là gì nữa cả, bây giờ… Cứ để nàng ta đắc ý một chút đi.’’
“Hồi bẩm Hoàng thượng, vào ngày Phượng Khương Trần chuyển phủ, thiên kim Dung phủ đại náo Phượng phủ, bây giờ đầu đường cuối ngõ đều đang lưu truyền một câu nói “Ta là hoa khôi Khuynh Thành”, nhưng Phượng cô nương cũng không thèm quan tâm, nhanh chóng bắt thiên kim Dung phủ đến Thuận Thiên phủ, sau đó có người lập tức dặn dò phải chăm sóc nàng ta thật tốt, người của Thuận Thiên phủ đang chuẩn bị đưa thiên kim Dung phủ đến quân doanh.’’
Đại thái giám đương nhiên biết rõ Hoàng thượng muốn nghe điều gì nhất, chọn mấy chuyện xui xẻo của Phượng Khương Trần nói ra chắc chắn có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ, chỉ cần Hoàng thượng vui vẻ, những chuyện tiếp theo sẽ dễ nói hơn.
“Thiên kim Dung gia? Ai sai khiến nàng ta ra mặt?’’ Hoàng thượng thích thú hỏi, mặc dù Phượng Khương Trần đã kịp thời xử ký chuyện này nhưng thanh danh của nàng cũng bị tổn hại, không phải là một thủ đoạn thông minh, tuy nhiên lại rất hữu dụng với nữ tử.
“Là An Yên công chúa điện hạ.’’ Thái giám cúi đầu, bởi vì chuyện liên quan đến An Yên công chúa nên hắn mới cố ý nhắc đến để Hoàng thượng biết, còn hơn là sau khi xảy ra chuyện mới biết.
“An Yên? Đầu xuân năm tới nó sẽ gả đến Bắc Lăng mà vẫn còn không an phận như thế sao?’’ Nghe vậy, Hoàng thượng nhướn mày nói.
Hoàng thượng vẫn cảm thấy hơi đau lòng cho nữ nhi yêu thích của mình phải gả đến Bắc Lăng xa xôi, cho nên…
“Lát nữa trở về hãy đi đến nội khố của trẫm chọn mấy thứ đồ này nọ đưa đến cho An Yên để nàng yên tâm đợi gả đi.’’ Hoàng thượng cũng không có ý trách phạt An Yên, ngược lại còn an ủi.
Hoàng thượng cũng biết, mấy việc này là do An Yên tức giận không có chỗ phát tiết, chuyện nàng phải gả đến Bắc Lăng xa xôi là do Cửu hoàng thúc một tay thúc đẩy, nhưng An Yên lại không thể tìm Cửu hoàng thúc báo thù nên chỉ có thể tìm đến Phượng Khương Trần.
“Vâng. Hoàng thượng, ngoài trừ chuyện này, còn có một chuyện mà nô tài không biết có nên nói hay không?’’ Đại thái giám sờ sờ ngân phiếu trong túi tiền của mình, thầm nghĩ lần này Dạ thành chủ thật hào phóng, nể mặt số ngân phiếu này, hắn nhất định phải nói tốt cho đối phương mấy câu.
“Còn có nữa sao? Vào ngày Phượng Khương Trần chuyển phủ, chẳng phải Thái tử cũng đến sao? Có Thái tử ở đó, ai dám cả gan gây chuyện vậy?’’ Hoàng thượng càng ngày càng bất mãn với Thái tử, chỉ là bây giờ vẫn chưa tìm được lý do chính đáng hoặc bia ngắm thích hợp, một khi đã có đầy đủ lý do, hắn nhất định sẽ không ngần ngại phế truất Thái tử và lập một Hoàng tử khác lên vị trí đó.
Dưới sự uy nghiêm của chân long thiên tử, hai chân thái giám mềm nhũn quỳ sụp xuống, cẩn thận ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt của Hoàng thượng, sau khi xác định Hoàng thượng không tức giận mới lấy hết dũng khí nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm đó thiếu chủ Dạ Thành là Dạ Diệp đã khiêng hai cỗ quan tài đến trước Phượng phủ, nghe nói bên trong là hài cốt của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, thi thể của Phượng tướng quân vẫn được bảo quản nguyên vẹn, còn của Phượng phu nhân đã trở thành một đống xương trắng, chỉ có một miếng ngọc bội có thể chứng minh đó chính là hài cốt của Phượng phu nhân.’’