Chương 1494
Phòng mổ là chiến trường của bác sĩ, một khi đã bước ra chiến trường thì phải xứng đáng với trách nhiệm của mình, xứng đáng với những bệnh nhân đã giao phó tính mạng của bọn họ cho mình, ngay cả khi cần kề với cái chết, Phượng Khương Trần nàng cũng sẽ không làm một kẻ đào ngũ hay bỏ rơi bệnh nhân của nàng.
Trong phòng phẫu thuật, hai thầy trò phối hợp với nhau rất ăn ý, Tôn Tư Hành âm thầm cảm thán thủ pháp tinh tế và cầm dao chuẩn xác của Phượng Khương Trần, phương pháp trị liệu táo bạo, sáng tạo chưa đừng được biết đến, áp dụng toàn bộ cách thức điều trị mà trước đó hắn cho rằng chỉ khả thi về mặt lý thuyết vào thực tiễn.
Trong quá trình phẫu thuật, hắn nghiêm túc quan sát xem xét, không hề bỏ lỡ bất cứ công đoạn nào, kết hợp với những quy trình và nguyên tắc phẫu thuật mà Phượng Khương Trần đã giải thích trước đó, Tôn Tư Hành đã hiểu rõ hơn tám phần, còn mấy thứ không hiểu hắn cũng đã ghi tạc trong lòng, chờ Phượng Khương Trần có thời gian rảnh rỗi hắn sẽ đến học hỏi.
Nếu Phượng Khương Trần biết Tôn Tư Hành chỉ mới xem nàng phẫu thuật đã có thể hiểu hơn tám phần, nàng nhất định sẽ đập đầu vào tường. Mẹ nó… Năm đó nàng được mệnh danh là thiên tài y học nhưng sau khi quan sát một ca mổ cũng chỉ mới hiểu được nhiều nhất là bảy phần, sự xuất hiện của Tôn Tư Hành quả thực đã đả kích nàng- Một người mang danh bác sĩ thiên tài nhưng lại không phải là thiên tài thực thụ.
Đừng nhìn dáng vẻ giống như một học sinh giỏi ngoan ngoãn lúc này của Tôn Tư Hành mà vội vàng đánh giá, khi Phượng Khương Trần bước xuống bàn mổ, nhường vị trí lại cho Tôn Tư Hành, sẽ lập tức phát hiện người thiếu niên thoạt nhìn có vẻ hồn nhiên ngây thơ này không biết đã trưởng thành từ lúc nào.
Cách hắn cầm dao mổ đứng trước bàn phẫu thuật đã mơ hồ có khí thế của một bậc thầy trong ngành, phong thái của một danh thủ quốc gia, khi Tôn Tư Hành cầm dao, từ một thiếu niên ngây ngô trở thành bậc thầy cao siêu, chắc chắn sẽ không còn ai nghi ngờ trình độ y thuật của hắn.
Mặc dù Phượng Khương Trần không phải mà bác sĩ mổ chính nhưng nàng cũng không thể thả lỏng tinh thần, nàng hiểu rõ năng lực của đồ đệ mình, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng có thể đùn đẩy hết mọi việc cho Tôn Tư Hành, nàng phải thực hiện toàn bộ ca mổ, không chỉ đảm nhận công việc của một trợ lý phẫu thuật mà còn phải hướng dẫn Tôn Tư Hành các thao tác cầm dao để tránh những sai sót.
Không thể phủ nhận rằng Phượng Khương Trần thực sự quá liều lĩnh, một cuộc phẫu thuật quan trọng như thế nhưng nàng lại dám để một tân binh không có bất cứ kinh nghiệm thực tiễn nào như Tôn Tư Hành đảm nhận, đương nhiên điều này cũng cho thấy Phượng Khương Trần đủ tự tin.
Sau khi xử lý xong phần quan trọng nhất của ca mổ, nàng tin rằng đồ đệ mà nàng đích thân dạy dỗ hoàn toàn có thể thực hiện được những công việc tiếp theo của ca mổ, năm đó thầy hướng dẫn của nàng cũng đã phá vỡ những quy tắc trong ngành để nàng đảm nhận trách nhiệm của một bác sĩ mổ chính. Lúc này, nàng cũng sẽ không cứng nhắc buộc đồ đệ của mình phải quan sát nhiều ca mổ hơn nữa mới có thể cầm dao.
Học sinh thiên tài khác với những học sinh bình thường!
Tôn Tư Hành đã không làm Phượng Khương Trần thất vọng, tay cầm dao mổ vững chắc có lực, cách ra tay cũng gọn dàng dứt khoát, không chút do dự, hơn nữa hoàn toàn không cho Phượng Khương Trần cơ hội sửa sai, Tôn Tư Hành không hề mắc bất cứ sai lầm nào.
Sau khi Tôn Tư Hành hoàn thành một bước cuối cùng và khâu vài các vết mổ xong, một người luôn bình tĩnh như Phượng Khương Trần lúc này cũng nở một nụ cười, giơ ngón tay cái lên với hắn: “Rất tuyệt!’’
Dựa vào trình độ hiện tại của Tôn Tư Hành, hắn hoàn toàn có thể tự hoàn thành ca phẫu thuật này một cách xuất sắc, chỉ cần trước khi bắt đầu, nàng giải thích rõ quy trình là được.
Tôn Tư Hành cẩn thận mạnh dạn, kiến thức y học vững chắc, khả năng thông hiểu y thuật vượt xa người bình thường, quả nhiên sinh ra là để học y.
Sau khi nghe Phượng Khương Trần nghe ngợi, bác sĩ mổ chính trầm ổn giỏi giang Tôn Tư Hành lại đỏ mặt xấu hổ, từ một danh thủ quốc trở trở về là người thiếu niên ngây ngô một lần nữa.
Phượng Khương Trần cũng không nói nhiều, bước đến kiểm tra cho Thôi Hạo Đình, sau một nén nhang, nàng tháo khẩu trang xuống, mỉm cười rạng rỡ nói: “Ca phẫu thuật rất thành công!’’
Từ sáng đến chiều, tinh thần luôn ở trong trạng thái căng thẳng, cực kỳ mệt mỏi, nhưng sau khi nghe xong câu nói này mới thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá, sự vất vả của ngươi đổi lấy một mạng người!