Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1481




Chương 1481

Tôn Tư Hành chỉ cảm thấy như có gì đó đâm sầm vào trái tim mình, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ đến bất cứ điều gì cả, chỉ muốn mang đến cho người trước mặt một chút ấm áp, để nàng hiểu rằng, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, lúc nào nàng cũng có một người đồ đệ ở bên cạnh mình.

Tôn Tư Hành tiến lên một bước, ôm chầm lấy Phượng Khương Trần, trong khoảnh khắc chạm vào cơ thể lạnh lẽo như một khôi băng của nàng, trái tim Tôn Tư Hành càng đau đớn hơn nữa.

“Sư phụ, người đừng buồn, cũng đừng đau lòng, tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ không sao đâu, Phượng gia chỉ có một mình người, người nhất định phải bảo trọng thân thể, nếu Phượng tướng quân và Phượng phu nhân ở dưới Cửu Tuyền biết người đau lòng thành ra như thế này, bọn họ chắc chắn sẽ rất xót xa, chỉ cần người khoẻ mạnh, bọn họ sẽ vui vẻ.’’

Hắn tin chắc rằng, mặc kệ phụ mẫu hắn rời đi vì lý do gì đi chăng nữa thì có lẽ cũng chỉ muốn tốt cho hắn, cho nên hắn không thể bi thương, hắn phải sống thật tốt, có như thế mới xứng đáng với sự hi sinh của hai người.

Mấy người Đồng Giác và Đồng Dao đều hoảng hốt trước hành động táo bạo của Tôn Tư Hành, nhưng bọn họ cũng không ngăn cản, cho dù tiểu thư các nàng mạnh mẽ đến đâu thì cũng là nữ tử, dẫu chỉ có thể dựa vào trong chốc lát nhưng đối với nàng mà nói cũng đã quá đủ rồi.

Phượng Khương Trần cũng không nhúc nhích, để mặc Tôn Tư Hành ôm lấy nàng, lúc này cho dù nàng muốn đẩy ra cũng không còn sức lực, muốn vỗ lưng Tôn Tư Hành nhưng lại phát hiện hai tay mình cứng đờ, Phượng Khương Trần chỉ đành phải run rẩy nói: “Tất cả đều sẽ ổn thôi, mọi chuyện tồi tệ rồi cũng sẽ qua đi, Tư Hành, ngươi không cần lo lắng cho ta, sau sự việc này, có lẽ sẽ không còn gì có thể đánh bại ta được nữa rồi.’’

Phượng Khương Trần khẽ cử động cái cổ cứng ngắc của mình, nói với nha hoàn bên cạnh: “Đồng Giác Đồng Dao, đi… Đi điều ra xem rốt cuộc Dạ Diệp đã tìm thấy hài cốt của phụ mẫu ta như thế nào, sau lưng còn có ai tham gia vào chuyện này nữa không, mắt khác, ta muốn biết năm xưa phụ mẫu ta đã ra chuyện gì?’’

Tại sao phụ thân nàng lại chết thảm thương như thế, tại sao trên xương cốt của nương nàng lại có dấu răng của dã thú, rốt cuộc Dạ Diệp đã tìm thấy hài cốt của hai người ở đâu, nàng nhất định phải biết tất cả những điều này, nàng không tin mấy người của Dạ Diệp.

Xương cốt của nương nàng vẫn còn lộ ra mùi bùn đất, điều này chứng tỏ chúng mới được đào ra từ trong đất cách đây không lâu, hoàn toàn không phải được tìm thấy dưới vách đá nơi nương nàng rơi xuống giống như những gì Dạ Diệp nói.

Nàng phải biết rõ chân tướng sự thật năm xưa, nàng tuyệt đối sẽ không ngây thơ sống như trước nữa.

“Tiểu thư yên tâm, bọn nô tỳ đã phái người đi điều tra, chỉ cần có một chút dấu vết, chúng ta nhất định sẽ điều tra ra được.’’ Phượng Khương Trần ban cho Đồng Giác và Đồng Dao tự do và quyền lợi rất lớn, hai người bọn họ cũng phải là kẻ ngốc, xảy ra chuyện lớn như thế sao có thể không điều tra được? Ngay khi các vị khách vừa rời khỏi Phượng phủ, các nàng đã truyền lệnh xuống.

Điều tra… Cho dù phải đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm hiểu rõ ràng.

Sau khi nói xong, Đồng Giác và Đồng Dao vẫn cúi đầu đứng đó chờ đợi mệnh lệnh của Phượng Khương Trần, nhưng đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy Phượng Khương Trần có bất cứ phản hồi gì, hai người nha hoàn cảm nhận có điều gì đó không đúng lắm, vội vàng tiến lên xem xét, sau đó giật mình hoảng hốt nói: “Tôn thiếu gia, tiểu thư ngất đi rồi.’’

Phượng Khương Trần trực tiếp ngã vào vai Tôn Tư Hành, bất động.

“Mau, đỡ sư phụ trở về phòng.’’ Tôn Tư Hành muốn bắt mạch cho Phượng Khương Trần nhưng lại phát hiện với dáng vẻ này của nàng, căn bản không thể kiểm tra được gì cả, đành phải giữ ấm trước rồi hẵng nói.

Một mình Tôn Tư Hành không thể ôm được Phượng Khương Trần, nên đành phải nhờ Đồng giác và Đông Dao giúp đỡ một phen, một đám người luống cuống tay chân đỡ Phượng Khương Trần trở về phòng.