Chương 1460
Lục phu nhân hài lòng mỉm cười, khen ngợi thế tử phu nhân mấy câu, sau đó đề cập đến chuyện Phượng Khương Trần tặng thuốc cho nàng, nàng biết thế tử phu nhân cũng nhận được, không còn nghi ngờ gì nữa, chủ đề này chắc chắn có thể khiến Ninh Quốc công phủ càng có thiện cảm với Phượng Khương Trần.
Với sự góp sức của Ninh Quốc công phủ, thanh danh của Phượng phủ cũng có thể vãn hồi đôi chút, bất kể là vì lý do gì đi chăng nữa nhưng bị một đám nữ tử thanh lâu đến tận cửa gây rắc rối là một chuyện không được đẹp mặt cho lắm, có quan hệ với nữ tử thanh lâu, thanh danh của Phượng Khương Trần sẽ càng trở nên tồi tệ.
Bên ngoài Phượng phủ càng lúc càng có nhiều người tập trung lại xem trò vui, ngay cả những vị khách mời đến đến chúc mừng Phượng Khương Trần cũng bị chặn ở ngoài cửa, nhìn thấy cục diện hỗn loạn trước mắt, bọn họ không dám tiến lên, chỉ có thể chen chúc vào trong đám đông chờ đợi, chờ Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm đi vào trước.
Phượng Khương Trần hiểu rõ, Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm ở ngoài cửa càng lâu thì sẽ không tốt cho cả hai bên, cho dù Phượng Khương Trần không muốn đi chăng nữa, nhưng vì thể diện của Phượng phủ, nàng không thể không mời hai vị này đi vào.
“Lâm thái tử, Cẩm Phàm hoàng tử, người đến đều là khách, mời… Còn vị hoa khôi nương tử này, thật xin Lâm, Phượng phủ ta không chào đón ngươi.’’
Không phải Phượng Khương Trần nàng khinh thường nữ tử thanh lâu, khoan hẵng nói đến việc Dung Thanh Thu đến đây là để quấy rối, cho dù thực sự là để chữa bệnh thì nàng cũng không thể để nàng ta tiến vào Phượng phủ.
Quy tắc của xã hội này chính là thế, nếu nàng để Dung Thanh Thu đi vào, đừng nói đến thế tử phu nhân và Lục phu nhân mà ngay cả Thôi Hạo Đình cũng sẽ không vui, chính bản thân nàng cũng sẽ bị mang tiếng là làm bạn với nữ tử thanh lâu.’’
“Phượng Khương Trần, vị cô nương này đến để chữa bệnh, hành động của ngươi là không muốn chữa trị?’’ Đương nhiên bọn họ phải đi vào rồi, nhưng còn chưa kịp làm bất cứ chuyện gì thì đã bị Phượng Khương Trần trả đũa, Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm thực sự không cam lòng.
Tây Lăng Thiên Lâm thân là Thái tử một nước nên không tiện nói nhiều, bước lên bậc thang, nhưng Nam Lăng Cẩm Phàm lại không hề kiêng dè gì cả, kéo Dung Thanh Thu đến rồi đẩy nàng ta đến trước mặt Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần chỉ mỉm cười không nói một lời, Nam Lăng Cẩm Phàm không chịu thua nói: “Phượng Khương Trần, tại sao ngươi lại không chữa trị cho nàng ấy, ngươi lo lắng nàng ta không thể trả nỗi tiền khám bệnh sao? Phượng Khương Trần, ngươi có thể yên tâm, nếu vị cô nương này không đủ khả năng trả tiền thì bổn hoàng tử sẽ trả giúp nàng ta.”
Nam Lăng Cẩm Phàm nhướn này, đuôi mắt phượng thon dài thậm chí còn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn cả lần đầu tiên gặp hắn.
Phượng Khương Trần, ngươi đừng cố gắng lấp liếm qua chuyện nữa.
Phượng Khương Trần tức giận hừ một tiếng, những người này không tìm nàng gây rắc rối thì sẽ chết sao? Chẳng phải bọn họ không muốn nàng tổ chức yến tiệc mừng dời phủ thành công sao, không muốn nàng thay mặt Cửu hoàng thúc trấn an chúng quân viên sao?
Bọn họ càng không muốn, nàng càng phải làm được.
Phượng Khương Trần kinh tởm liếc nhìn Dung Thanh Thu một cái, trong mắt loé lên một tia nguy hiểm: “Điện hạ, ngài cũng biết vị cô nương này đến đây để chữa bệnh gì à? Thế mà ngài còn dám chạm vào nàng ta, Khương Trần thật sự rất bội phục.’’
“Bệnh gì?’’ Nam Lăng Cẩm Phàm bị Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm đến mức mất tập trung, lo lắng buông tay ra.
Không phải là bệnh truyền nhiễm gì đó chứ?
Phượng Khương Trần hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói chỉ đủ để cho mấy người bọn họ nghe thấy: “Bệnh hoa liễu, dễ lây lan lắm đấy!’’
“Cái gì?’’ Nam Lăng Cẩm Phàm lập tức biến sắc, vội vàng nhảy ra xa, nhìn về phía Dung Thanh Thu bằng ánh mắt đầy sát khí.