Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1450




Chương 1450

“Còn biết đau thì phải nhớ trong lòng cho bổn vương, đừng tưởng rằng bổn vương ở đại lao Tông nhân phủ thì không quản được ngươi, đại lao này còn không vây hãm được bổn vương.” Cửu hoàng thúc cũng không dám thật sự dùng sức, vội vàng buông ra nhưng tuyệt đối không quên uy hiếp trên đầu môi.

“Tuân lệnh, hoàng thúc đại nhân.” Phượng Khương Trần sẽ không ngu mà đi đụng họng súng, lúc này Cửu hoàng thúc nói cái gì thì là cái đó, vì Cửu hoàng thúc đang vui vẻ, Phượng Khương Trần vội vàng thỉnh công: “Báo cáo Cửu hoàng thúc, Thôi gia cùng với Vương gia đã quyết định hợp tác tạo áp lực cho Hoàng thượng, chàng có thể đi ra ngoài nhanh thôi.”

Phượng Khương Trần không có nói, vì thúc đẩy hai nhà Thôi Vương hợp tác nàng đã làm cái gì, nhưng sao Cửu hoàng thúc sao không biết chứ, nếu như không có người thúc đẩy, hai nhà Thôi, Vương đánh chết cũng sẽ không hợp tác…

Cái nữ nhân ngốc này!

Cái nữ nhân ngốc này, thật là làm cho người ta vừa yêu lại vừa tức.

Trong lòng Cửu hoàng thúc rất vui vẻ, nữ nhân này đang lo lắng cho hắn, nữ nhân này dùng biện pháp của nàng để nghĩ cách cứu hắn, cho dù không có gặp mặt nhưng hắn biết trong lòng nữ nhân này chỉ có một mình hắn.

Cuộc đời này, có thể tìm được một người gặp chuyện không hoảng loạn, nữ tử có chủ trương, thật tốt!

Cửu hoàng thúc càng ôm chặt Phượng Khương Trần hơn, chỉ là, Cửu hoàng thúc tuyệt đối sẽ không để cho Phượng Khương Trần biết hắn là đang nghĩ cái gì, không chỉ có như vậy, Cửu hoàng thúc còn rất không khách khí giáo huấn: “Phượng Khương Trần, nàng thật to gan, ai khiến nàng nhúng tay vào chuyện này, sao vậy? Nàng cho rằng tự bổn vương không ra được, còn cần dựa vào người khác sao?”

Hắn cũng không muốn Phượng Khương Trần xem thường hắn, bây giờ chẳng qua là hắn không tiện ra ngoài mà thôi, chứ không phải là không ra được.

“Đương nhiên không phải.” Phượng Khương Trần lắc đầu thật nhanh: “Dựa vào bản lĩnh của Cửu hoàng thúc chàng, đại lao Tông nhân phủ này làm sao có thể vây hãm huynh chứ, chỉ là đúng lúc Thôi gia muốn xuống núi, đúng lúc Vương gia đổi gia chủ, muốn lập uy quyền, ta liền nghĩ, chúng ta nên cho hai nhà Thôi Vương một cơ hội để tránh cho người ta nói chúng ta không hợp tình người.

Phượng Khương Trần đương nhiên sẽ không ngu ngốc nói lời tổn thương Cửu hoàng thúc, không chỉ có như vậy, còn bày ra bộ dạng vô liêm sỉ, dùng giọng điệu bạn ơn đối với hai nhà Thôi Vương.

Nhướng mày kiêu ngạo, chỉ thiếu mỗi nhịp nhạc nói: “Ta rất biết điều, chàng mau khen ngợi ta đi!”

Giọng điệu này rất hợp lòng Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc lên mắt Phượng Khương Trần, tỏ vẻ khen ngợi.

Phượng Khương Trần đắc ý cười một tiếng, tâm tình của Cửu hoàng thúc cũng tốt lên, Khương Trần của hắn vốn nên như vậy, vào một ngày nào đó, hắn sẽ nắm giữ ngai vàng vô thượng thiên hạ tới trước mặt Phượng Khương Trần, đến lúc đó bất kể là Thôi gia hay là Vương gia, cũng chỉ cúi đầu xưng thần.

Cửu hoàng thúc thuận tiện đầu cao hơn Phượng Khương Trần, để cho Phượng Khương Trần tựa vào bả vai mình.

“Chuyện hai nhà Thôi Vương hợp tác nàng đừng quản nữa, nếu như có cơ hội, ta hy vọng nàng đi một chuyến tới cung Huyền Tiêu.” Cửu hoàng thúc cũng nghiêng đầu, tựa đầu dựa vào vai Phượng Khương Trần, hai người ngồi trên ghế, hơi đong đưa, một dáng vẻ rất hưởng thụ.

“Không đi.” Phượng Khương Trần không nghĩ ngợi gì đã từ chối, gương mặt Huyên phi đó nhất định có qua hệ với nàng, đi cung Huyền Tiêu nhất định có thể hỏi thăm được một chút, có liên quan tới chuyện của cha mẹ nàng.

Trước đó, nàng vẫn luôn muốn biết chuyện tình của cha mẹ nàng, chẳng qua là không biết vì sao, trong lòng nàng lại có một nỗi lo lắng mơ hồ.

Thời điểm không biết muốn biết rõ, nhưng lúc sự thật đặt ở ngay trước mặt, nàng lại không dám vạch trần, nàng sợ, sợ chân tướng là gánh nặng mà nàng không thể chịu nổi.