Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1442




Chương 1442

Biểu cảm của Nguyên Hi tiên sinh biểu thị chứng tỏ lần này hắn ta nghiêm túc.

Tự do nhiều năm như vậy, Thôi gia phải ra khỏi núi, hắn ta không khỏi không gánh vác trách nhiệm đệ tử của Thôi gia, mà chuyện thứ nhất chính là nối dõi tông đường, khụ khụ, nói cách khác chính là tìm người kết hôn rồi sinh con.

“Ngươi có phải người Thôi gia hay không đâu có liên quan gì đến ta.”  Phượng Khương Trần trừng mắt với Nguyên Hi tiên sinh, giải quyết việc chung, nói: “Quan hệ giữa ngươi và Thôi công tử là như thế nào?”

“Thúc cháu.” Cứu người là chuyện lớn, Nguyên Hi tiên sinh cũng không dám nói giỡn.

Phượng Khương Trần gật đầu, cầm bút than ghi lại, hỏi Vân Tiêu: “Vậy còn ngươi?”

“Anh em họ.” Vân Tiêu có hơi xấu hổ, mẹ hắn ta là nữ nhi bị Thôi gia trục xuất, thực sự không coi là thân thiết với Thôi Hạo Đình, Thôi Hạo Đình tới tìm hắn ta làm hắn có hơi được nuông chiều mà đâm ra lo sợ.

Chẳng lẽ, Thôi gia phải ra khỏi núi lại đồng ý thừa nhận mẫu thân hắn ta và Vân gia sao? Mặc dù hắn ta không thèm để ý đến thái độ của Thôi gia nhưng mẫu thân lại để tâm, nếu như Thôi gia đồng ý thừa nhận mẫu thân hắn ta, hắn không ngại bỏ ra chút sức lực vì Thôi gia.

Phượng Khương Trần gật đầu với một vẻ mặt nghiêm túc, thỏa mãn ước số bát quái trong lòng mới chính thức bắt đầu công việc.

“Hôm nay ta sẽ kiểm tra thể trạng cơ thể của các ngươi một chút, lấy máu các ngươi làm mẫu vật kiểm nghiệm, ngày mai sẽ cho kết quả.” Phượng Khương Trần lấy dụng cụ kiểm tra ra, đi về phía Vân Tiêu.

Hiến tủy cũng phải làm kiểm tra cơ thể, lỡ như cơ thể của bản thân không tốt, tồn tại bệnh tật trong máu, đó không phải là tự đào hố hại mình sao.

Vân Tiêu có chứng đau đầu, Phượng Khương Trần cũng từng nghe nói qua điều này nhưng không rõ cụ thể lắm, vừa lúc nhân cơ hội này kiểm tra một chút.

Ngoại trừ kiểm tra bên ngoài thông thường, Phượng Khương Trần cũng dùng túi trị liệu thông minh kiểm tra một lần cho hai người.

“Ngài mai? Lúc ngươi kiểm tra cho Dạ thành chủ và Dạ thiếu chủ không phải ngay lúc ấy luôn sao?” Không phải Thôi Hạo Đình không tin tưởng Phượng Khương Trần, chỉ là thời gian chờ đợi càng dài thì lo lắng trong lòng càng tăng lên.”

“Ngươi không giống với Dạ thiếu chủ.” Trong lời nói của Phượng Khương Trần ám chỉ bệnh tình của hai người không giống nhau, nhưng lọt vào tai Nguyên Hi, Vân Tiêu và Thôi Hạo Đình lại là Thôi Hạo Đình không giống với Dạ Diệp, Phượng Khương Trần lại càng thêm tỉ mỉ chăm chú với chuyện của Thôi Hạo Đình.

Mặc kệ là thật hay giả, lời này nghe rất dễ chịu làm người ta thoải mái từ tận đáy lòng, Thôi Hạo Đình cũng không thúc giục Phượng Khương Trần nữa.

Lấy máu làm mẫu vật, ghi chép kiểm tra số liệu, Phượng Khương Trần âm thầm may mắn có túi trị liệu thông minh ở đây, nếu như nàng nói còn phải thu thập phân làm mẫu vật, đoán chừng Nguyên Hi và Vân Tiêu sẽ bùng nổ mất.

Bề ngoài hai người này đều là dáng vẻ xa rời, hình như không nhìn được dáng vẻ ngũ cốc của nhân gian, muốn bọn họ đi đại tiện rồi lấy thứ ô uế đó ra, đoán chừng sẽ xấu hổ rồi phất tay áo rời đi.

Chuyện nên làm đã làm xong, Phượng Khương Trần cất đồ vật sau khi đã thu thập xong: “Thôi công tử, xin ngươi tin tưởng ta, ta là đại phu, ta sẽ không tùy tiện lấy tính mạng của bệnh nhân hay danh tiếng của mình ra làm trò đùa, mời an tâm đợi kết quả.” Sau khi trấn an Thôi Hạo Đình xong, Phượng Khương Trần khom người với hai người kia: “Nguyên Hi tiên sinh, Vân công tử, Khương Trần thất lễ, Khương Trần còn có việc phải làm, đi trước một bước.”

Dứt lời liền đi nhanh ra ngoài, sạch sẽ lưu loát làm ba người Thôi Hạ Đình cảm giác vô cùng mất mát, hình như ba người sống sờ sờ như bọn hắn còn không bằng hai giọt máu trong tay Phượng Khương Trần.