Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1410




Chương 1410

Vốn Vân Tiêu còn muốn đi đến tây khu tiểu viện vì lý do này, nói phương pháp xử trí của hắn cho Phượng Khương Trần rồi tính toán chuyện sắp xếp phía sau.

Không ngờ, hắn còn chưa kịp ra cửa, thì chợt đã nghe được tin tức này. Hắn khẽ sửng sốt, mắt lập tức lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Thì ra là Phượng Khương Trần đã rơi vào bẫy của người khác, hy vọng nàng có thể suy nghĩ cẩn thận, nếu không ta có hỗ trợ cũng không xong, trái lại còn chuốc họa vào thân.”

Vân Tiêu thầm than không hay rồi, đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng gặp phải chuyện nào khó khăn thế này, nhưng chuyện đã cố tình thật sự xảy ra trước mắt, hắn không muốn chấp nhận cũng không thể. Hơn nữa, không chỉ có Phượng Khương Trần, chính hắn cũng đã bị kẻ kia đùa cợt!

“Đi, đi tìm hai đại phu xem bệnh cho Quốc công gia ngày hôm qua đến đây, lại tìm thêm mấy người chứng kiến chuyện ngày hôm qua đến nữa!” Mặc kệ có dùng được hay không, trước hắn cần chuẩn bị tốt nhân chứng và vật chứng.

Chuyện ngày hôm qua huyên náo rất lớn, người cảm kích rất nhiều, nếu có thể lợi dụng chuyện này mà âm mưu cũng không khó, chỉ là tất cả chuyện đó đều không quan hệ gì đến hắn, hắn mới không quan tâm là kẻ nào làm.

Hắn chỉ biết rằng, kẻ này là một ẩn số, không tìm được rõ ràng, đừng nói là Phượng Khương Trần giận hắn, mà bản thân hắn cũng tự khinh thường mình, tiếp theo chuyện này đều sẽ do một tay hắn xử lý.

Biết rõ việc này hắn nhúng tay vào, còn dám động tay, thì chính là địch của Vân gia và Vân thành!

Trời gió lạnh như vậy, đi mấy canh giờ trong trời tuyết nhỏ gió lạnh, đừng nói nữ tử, ngay cả đại nam nhân cũng không chịu nổi. Mặt mũi đám cấm vệ quân bị thổi lạnh đến mức đỏ bừng, giày trong chân cũng nặng trĩu, quần áo trên người cũng bị tuyết rơi làm cho ướt nhẹp.

Bọn chúng lạnh đến mức run cả lên, thầm kêu xui xẻo, chưa chỉnh được Phượng Khương Trần đã tự khiến bản thân bị thiệt thòi.

Phượng Khương Trần cũng không biết đã mặc gì, rõ ràng y phục trên người nàng cũng rất mỏng manh, nhưng nhìn bộ dáng nàng thật sự như tuyệt không lạnh lẽo. Nếu có bông tuyết ngẫu nhiên rơi xuống, chúng cũng sẽ không dính trên y phục nàng, đến hiện tại mà y phục của nàng vẫn còn ổn thỏa.

Lại nhìn vào giày của nàng, nó cũng tương tự, không chỉ không phát ra tiếng động khi đi đường, mà còn thật sự khô ráo. Dung nhan nàng, thứ vốn diễm lệ nay càng thêm xán lạn tươi đẹp, khuôn mặt nàng đỏ ửng lên như một trái táo, khiến người ta có xúc động muốn cắn vào một cái. Chưa hết, trong đôi mắt sáng ngời tự tin kia không hề có nửa phần chật vật, trái lại sáng quắc có thần, phương hoa nở rộ.

Nhận thấy ánh mắt đánh giá của cấm vệ quân, Phượng Khương Trần cười lạnh, tư thái càng thêm nhàn nhã.

Phượng Khương Trần vô cùng may mắn. Đêm qua nàng đã đổi y phục, nếu không sáng sớm nay lúc cấm vệ quân ập vào, muốn giải nàng đi như lang như hổ, sao sẽ cho nàng có cơ hội thay y phục? Chúng sẽ bắt nàng đi lại trong gió lạnh với y phục mỏng manh, đến lúc đó, nàng có không chết thì cũng toi nửa cái mạng.

“Không phải nói muốn giết Phượng Khương Trần khiến nàng ta trở tay không kịp một phen, trừng trị nàng ta một chút sao? Sao bây giờ Phượng Khương Trần này lại không hề giống bị cấm vệ quân tạm giam, trái lại cứ như được cấm vệ quân bảo hộ, xiềng xích với gông cùm đâu?”

Ba người Tây Lăng Thiên Lâm, Dạ Diệp và Nam Lăng Cẩm Phàm ngồi trên một trà lâu nhìn Phượng Khương Trần diễu hành qua đường, vốn định tới để thưởng thức tư thái hèn mọn của Phượng Khương Trần một phen, cũng không ngờ…

Phượng Khương Trần vẫn kiêu ngạo như lúc ban đầu, phượng trâm trên búi tóc vô cùng bắt mắt, khiến người ta có muốn bỏ qua cũng không được.

“Phượng Khương Trần không phải là hạng dễ đối phó, ngươi và ta cũng đã ăn không ít mệt mỏi vì Phượng Khương Trần, mấy tên cấm vệ quân kia là đối thủ của nàng ta thế nào được?” Không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có đồng bạn nào vĩnh viễn. Trước đó, ở trong yến hội của Đông Lăng, Nam Lăng Cẩm Phàm đã hung hăng làm xấu mặt của Tây Lăng Thiên Lâm, nhưng khi cùng có một lợi ích, bọn họ lại hợp về với nhau.