Chương 1390
Mẹ nó, không phải quan binh nên đợi sau khi chuyện được giải quyết xong thì đến hay sao? Lần trước lúc nàng bị đám khất cái vây quanh trong hoàng thành cũng không thấy có tên quan binh nào tới, bây giờ cũng xuất hiênh nhanh thật đấy!
“Phượng cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người lính đi đầu xem như là người quen của Phượng Khương Trần. Lúc trước cũng chính hắn là người đi gõ cửa Phượng phủ, khiến cho Phượng phủ đến Đình Thi phòng nhận thơ, vậy nên vị này cũng đã được “một bước lên mây” trở thành một tiểu lại.
“Ngựa trong xe của ta và ngựa trong xe Trấn Quốc công phủ tông phải nhau, Trấn Quốc công bị đập khiến trán bị thương.” Phượng Khương Trần không có nửa điểm giả dối, ăn ngay nói thật.
“Trấn Quốc công?” Người kia hoảng sợ, há hốc miệng, trên khuôn mặt xuất hiện sự thảng thốt. Hắn nhìn về phía Phượng Khương Trần với vẻ mặt đầy khó xử: “Phượng cô nương, chuyện này tiểu nhân sợ là không giúp được gì.”
Nếu là dân chúng bình thưởng, hắn sẽ làm chủ, bắt Phượng Khương Trần bồi thường chút tiền là được, nhưng đã đụng tới phủ Quốc công, hắn không có can đảm đi giúp Phượng Khương Trần.
“Không sao, ta sẽ tự xử lý!” Bây giờ nàng cũng không phải tư bản ỷ thế hiếp người, đụng phải Trấn Quốc công phủ, chỉ có thể nói là xui xẻo, đồng thời cũng chứng minh là nàng và Trấn Quốc công có oán thù trời sinh.
“Ừ, Phượng cô nương. Xảy ra chuyện như thế này, vẫn phải thỉnh Phượng cô nương đi theo bọn ta một chuyến!” Người kia nói với vẻ có phần khó xử.
Phượng Khương Trần hơi sửng sốt, lập tức lạnh nhạt nói: “Không cần phiền đến sai gia, chuyện này tự ta và Trấn Quốc công thương lượng một lần là được. Dù cho xe ngựa có bị hỏng, thì Trấn Quốc công cũng chỉ bị một chút vết thương nhẹ, ta nghĩ hẳn Trấn Quốc công sẽ không quan tâm một chút nhỏ nhặt ấy. Dù sao Trấn Quốc công phủ cũng là gia đình truyền võ.
Vào đến Thuận Thiên phủ rồi, họ còn có thể nói cái gì nữa, dù thế nào nàng cũng không đi! Không đợi quan sai lên tiếng, Phượng Khương Trần đã chỉ huy xa phu: “Các ngươi ra tay dời xe ngựa đã hỏng sang một bên đi, đừng đứng đó nữa. Sai gia, cũng xin ngài hỗ trợ cho một tay, dời xe ngựa đi, tránh cản đường đi của mọi người, sau chuyện ta sẽ mời các huynh đệ uống rượu.”
Phượng Khương Trần hào sảng thoải mái, ngữ khí lại ôn hòa khiến người ta không sao giận dữ được, mà đúng là chỗ cua nơi Trấn Quốc công tông vào xe của nàng cũng gây trở ngại cho người đi đường, chỉ là bình thường tiểu dân chúng không dám lên tiếng khi đối mặt với quyền quý, chỉ có thể chịu đựng.
Quan sai nghe xong, cũng lập tức để ý, dù sao cũng nên dọn đường đi trước, bèn vội vã gọi đám lính theo ra tay, nào biết họ còn chưa chạm vào xe ngựa của Trấn Quốc công phủ, Trấn Quốc công đã “tỉnh”: “Dừng tay!”
“Quốc công gia, ngài tỉnh rồi!” Phượng Khương Trần không kinh ngạc chút nào, mỉm cười vui vẻ xoay người.
“Khụ khụ…” Trấn Quốc công đỡ lấy cái trán, bộ dạng đầy đau đớn: “Phượng Khương Trần, lá gan ngươi lớn lắm rồi, dám can đảm tông vào xe ngựa của Quốc Công phủ, ngươi không muốn sống nữa phải không?
Chuyện Cấm Vệ quân muốn bắt Phượng Khương Trần, lại bị Phượng Khương Trần đuổi đi đã ồn ào đến mức hơn phân nửa hoàng thành đều biết, vậy tất nhiên Trấn Quốc công cũng biết. Một khắc đâm xe kia, đúng là ông ta đã hôn mêm thật, chỉ là ông ta đã tỉnh dậy rất nhanh. Tuy nhiên, sau khi biết người đâm xe vào mình là Phượng Khương Trần, lòng ông ta bèn nảy ra một suy nghĩ, muốn xem thử có thể nhân cơ hội này mà khiến Phượng Khương Trần bị bắt vào ngục không, vậy thì… hẳn là Hoàng thượng sẽ cao hứng!
Người tỉnh rồi thì chứng minh đã không còn chuyện gì nữa, phiền phức cũng ít hơn nhiều. Phượng Khương Trần khẽ thở ra, khoát tay áo, vẫy lui nha hoàn đang chắn trước mặt mình: “Quốc công gia tỉnh là tốt rồi. Thấy sắc mặt của Quốc công gia hồng nhuận, trung khí mười phần, chắc là không còn chuyện gì nữa. Nếu đã không còn gì, vậy Khương Trần xin đi trước!”