Chương 1358
Mặc dù cũng đang ngồi tù, nhưng Cửu Hoàng thúc lại hoàn toàn không giống Phượng Khương Trần. Dù hắn không nhìn thấy tận mắt chuyện xảy ra bên ngoài mấy ngày nay, nhưng hắn rõ ràng hết từng chuyện, từng chuyện một. Hắn đã đặt ra thế cục cho tất cả chuyện này.
Xuyên qua cửa sổ nhỏ trên tường nhà lao, hai tay Cửu Hoàng thúc khoanh sau lưng, nhìn không trung, thì thào nói: “Phượng Khương Trần, hẳn bây giờ nàng đã được ra ngoài rồi. Yên tâm đi, uất ức của nàng sẽ không vô ích!”
Quốc công phủ, trước kia hắn không ra tay là vì cái giá phải trả quá lớn, nhưng bây giờ… Vì Phượng Khương Trần, hắn sẵn lòng trả chút cái giá lớn ấy, còn về tin đồn trời cao bất mãn kia?
Hừ, hoàng huynh của hắn ngây thơ quá rồi! Từ đầu tới đuôi hắn cũng chưa từng đồng ý gì cả, hắn chỉ làm việc bản thân sẵn sàng làm thôi, dù sao Phượng Khương Trần ra khỏi tù được cũng là vì bản thân Phượng Khương Trần trong sạch.
Cộp cộp cộp – bên tai truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, vành tai Cửu Hoàng thúc khẽ nhúc nhích, vẫn giữ lại tư thế ngồi yên như khóa trước đó, bộ dáng cao ngạo như thể vạn vật cũng không truyền được vào mắt hắn.
“Cửu Hoàng thúc.” Cách cửa nhà lao, Đông Lăng Tử Lãng lên tiếng, nhìn bóng dáng của Cửu Hoàng thúc với vẻ mặt mê mang.
Hoàng thúc này của y, càng ngày càng trở nên khiến người ta thấy khó hiểu. Bộ dạng lúc nào, ở đâu cũng luôn như một tiên nhân, nhưng lại cố tình thay đổi như chong chóng, ra tay tạo gió, thân bị giam trong tù nhưng chủ đạo được hết tất cả bên ngoài.
Chuyện phát hiện ra Chấn Thiên Lôi trong Quốc công phủ, nếu nói không có bàn tay của Cửu Hoàng thúc y trong đó, đánh chết y cũng không tin. Tuy nhiên, y thật sự không rõ, rõ ràng Cửu Hoàng thúc vẫn đang bị nhốt trong đại lao của Tông Nhân phủ, làm sao hắn còn có thể điều khiển mọi chuyện bên ngoài chứ?
Rốt cuộc trong tay hắn có thế lực cao thủ nhiều đến mức nào, mà có thể khiến cho phụ hoàng hắn kiêng kị như thế, có thể làm ra nhiều chuyện một cách nhanh chóng như vậy.
Cửu Hoàng thúc không để ý đến Đông Lăng Tử Lãng, vẫn ngồi quay lưng về phía hắn như trước, lẳng lặng rũ y phục ở một bên. Trong cơn im lặng, y phục cũng đã thể hiện được chủ nhân nó không coi ai ra gì như thế nào.
Đông Lăng Tử Lãng cũng không giận dữ, tự bản thân lên tiếng: “Cửu Hoàng thúc, rõ ràng người rất quan tâm tới Phượng Khương Trần, vì sao người không chịu nói ra đi? Ngươi làm nhiều chuyện cho nàng ta như vậy, hy sinh nhiều thế kia, nhưng nàng ta lại tuyệt nhiên không biết. Ở trong mắt người ngoài, họ chỉ nhìn thấy Vương Cẩm Lăng và Vân Tiêu bôn ba vì Phượng Khương Trần, sạch tội danh thay Phượng Khương Trần, không có gì là liên quan đến người cả!”
“Cửu Hoàng thúc, vì một nữ nhân thôi mà, đáng giá sao? Cùng lắm chỉ là thứ đồ chơi thôi! Bây giờ, người như thế này, muốn hạng nữ nhân gì mà không có? Không phải chính người cũng đã nói, một ả nữ nhân thôi mà, hay sao? Cớ gì chuyện tới trước mắt, người lại không hề làm theo lời của chính mình? Cửu Hoàng thúc, chất nhân thật sự không hiểu nổi!”
Hắn đang thật sự thấy mông lung. Nếu như theo lời của Cửu Hoàng thúc nói ngày hôm đó, thái độ đối với hắn, tuyệt đối là không giả được. Tuy nhiên, khi hắn cứ đinh ninh Cửu Hoàng thúc chỉ xem Phượng Khương Trần là đồ chơi, Cửu Hoàng thúc lại làm ra hành động khiến hắn thấy sợ hãi.
Cửu Hoàng thúc, rốt cuộc người khó hiểu đến mức nào vậy?
Đông Lăng Tử Lãng nói thì cứ nói, hắn đến đây không phải là để hỏi được gì đó, mà chỉ như vãn bối tâm sự với trưởng bối, bày tỏ sự hoang mang và mê muội của mình.
Hai ngày trước, Dao Hân đến tìm hắn, nói nàng không muốn lấy Tử Thuần, chuyện tối ngày hôm đó là do Cửu Hoàng thúc gài bẫy, không phải nàng ấy tự nguyện, người nàng ấy yêu là hắn. Nàng nguyện ý đi theo hắn bất kể danh phận, còn nói nếu hắn thật sự yêu nàng, vậy hẳn hắn sẽ không so đo chuyện đã xảy ra tối hôm đó.
Trong một khoảnh khắc, lời của Dao Hân đã khiến lòng hắn động đậy. Dao Hân là nỗi hắn yêu say đắm mà ngây ngô. Dù là hắn không hề yêu Dao Hân, vậy cũng còn phần chấp nhất kia ở đó, chỉ là…