Chương 1357
Biết rõ chuyện năm ngọn núi bị nổ có liên quan đến Cửu Hoàng thúc, nhưng Hoàng thượng cũng không định truy cứu. Là một đế vương, cần tạo nên sự thái bình rất quan trọng. Nếu trong nước nội loạn, vậy giang sơn xã tắc kham ưu.
Đối với chuyện của Quốc công phủ, Hoàng thượng xử trí phi thường nhanh chóng, chỉ cần ba ngày, ông ta đã chuẩn bị tất cả tội trạng xong xuôi. Hoàng thượng tự tay viết phê chiếu xử trí với Quốc công phủ: Tước quan, nam bị đày đi quặng sắt ở Tây Bắc làm khuân vác, toàn bộ nữ quyến đều bị nạp vào trong giáo phường, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha, chỉ đặc xã mỗi một lão thái quân của Quốc công phủ. Lão thái quân có xuất thân nha hoàn, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, dù Hoàng thượng có nhân từ đặc xá, bà ta cũng tất tuổi già thê lương.
Đây chính là chuyện hợp với một câu “người tính không bằng trời tính.” Lão thái quân mất cả đời mình để leo từ một nha hoàn đến vị trí đương gia chủ mẫu, song cuối cùng vẫn bị đánh trở về nguyên hình.
Mệnh có thì sẽ có, vô mệnh thì chớ cưỡng cầu. Lão thái quân cưỡng cầu loại phú quý không thuộc về bản thân, cuối cùng vẫn về lại vạch xuất phát. Không chỉ như thế, bà ta còn vì thế mà làm hại hậu nhân của mình. Cuối cùng, các nhân vật nam nhân trong hoàng thành đưa ra một kết luận: Hài tử được nuôi lên từ tay phụ nhân thô thiển, tất khó thành châu báu.
Về phần Võ An quận chúa Dung Thanh Thu từng hào quang một thời, ngay một khắc chuyện Chấn Thiên Lôi không may mắn kia bị lộ ra, nàng ta đã thừa cơ chạy loạn, không biết đã đi đâu nữa…
“Quả nhiên là bút tích của Cửu Hoàng thúc, ra tay cũng lớn thật!” Sau khi nghe được tin tức, Vương Cẩm Lăng cười lạnh nhạt, vẫn không biết là mất mác hay đang cao hứng.
Nam nhân kia để ý Khương Trần như vậy, hắn thật sự không biết đó là chuyện tốt hay xấu. Tuy nhiên, không thể không nói, cục diện trong chuyện này càng ngày càng nghịch chuyển nhanh chóng. Không có áp lực từ Quốc công phủ, án tử này lập tức có thể quay về phúc thẩm.
Hoàng thượng… Loại chuyện cỏn con này, ông ta sẽ khinh thường, quan tâm cũng không quan tâm, chưa kể bọn họ đã nhượng bộ rồi. Tìm được nguyên nhân khiến năm ngọn núi kia bị nổ, nếu Hoàng thượng muốn truy cứu Phượng Khương Trần, vậy quá dễ!
Chính trị là một loại thỏa hiệp. Bọn họ đã thỏa hiệp rồi, vốn dĩ bọn họ muốn lợi dụng chuyện năm ngọn núi bị nổ để ép Hoàng thượng thả Cửu Hoàng thúc ra, nhưng bây giờ hẳn phải nghĩ cách khác rồi.
“Lấy thiếp tử của ta đến Thuận Thiên phủ, bảo Thuận Thiên phủ phúc thẩm lại án tử của Phượng Khương Trần.” Có một số việc không cần nói. Cửu Hoàng thúc đã làm được từng bước này rồi, tự nhiên Vương Cẩm Lăng sẽ biết nên làm bước tiếp theo như thế nào, tương tự…
“Đi, tìm mấy nhân chứng kia đến đây, bản công tử dùng được!” Vân Tiêu cũng là một người biết nhìn thời xem thế.
Phong vân biến hóa chỉ trong một đêm, mà Phượng Khương Trần cũng không biết tất cả những chuyện này. Nàng bị nhốt bên trong thiên lao, không có ai để ý. Phượng Khương Trần gõ gõ đục đục đầy nhàm chán trên tường thiên lao, muốn trình diễn tiết mục vượt ngục.
Nào biết căn bản là Cửu Hoàng thúc không cho nàng cơ hội thi triển sở trường. Sau khi nàng ngây người trong thiên lao mười ngày, động đã gần đào xong, Phượng Khương Trần còn đang cân nhắc thừa dịp nguyệt hắc phong cao mà lén chạy trốn. Ai ngờ đâu, nàng mới chuẩn bị vượt ngục thì buổi chiều cùng ngày đã có quan sai xuất hiện.
“Phượng Khương Trần, ngươi có thể ra ngoài rồi!”
“Ơ?” Vẻ mặt Phượng Khương Trần khó hiệu. Mười ngày nay nàng bị ngăn cách với bên ngoài, căn bản không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cửa sắt được mở ra, Phượng Khương Trần vẫn rời đi nhanh chóng.
“Ơ cái gì mà ơ? Đi nhanh lên!” Vẻ mặt quan sai không vui, không phải cô nương này cao hứng đến ngu rồi chứ?
Quan sai liếc mắt đánh giá Phượng Khương Trần một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn. Tuy nhiên, trong giây phút nhìn thấy Phượng Khương Trần trong đó, hắn lại ngây ngẩn cả người.
Không phải chứ? Một ngày ba bữa cháo trong lao lý giữa trời tuyết lớn, không có chăn, không có lò than, Phượng Khương Trần ngây người trong đó mười ngày lại có tinh thần mười phần, sắc mặt hồng nhuận, thật sự là nghịch thiên!