Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1354






Sau khi trải qua vài lần thử, Hoàng thượng có thể khẳng định, dù Đông Lăng Vũ Cửu có không để ý Phượng Khương Trần mười phần, thì cũng phải đến ý năm, sáu phần.
Tử Lãng nói Đông Lăng Vũ Cửu hoàn toàn không thèm quan tâm, vậy đó chắc chắn là gì vờ.

Nếu không thèm quan tâm thật, y nên bày ra bộ dạng vô cùng quan tâm, khiến ông ta tin là thật, cho là có Phượng Khương Trần thì sẽ tùy ý bài bố được y mới đúng.

Nếu đã vậy, ông ta sẽ càng không buông tha Phượng Khương Trần!
Để Đông Lăng Vũ Cửu lấy thế lực và người mà tiên hoàng để lại cho y ra đổi mệnh của Phượng Khương Trần cùng lắm chỉ là một phép thử, Đông Lăng Vũ Cửu từ chối là trong dự kiến của ông ta.


Nếu Đông Lăng Vũ Cửu thật, ông ta mới có thể nghi ngờ không biết trong việc này có bẫy gì không.
Địa vị của Đông Lăng Vũ Cửu ở Đông Lăng siêu nhiên như thế, không phải cũng nhờ dựa vào thứ tiên đế để lại cho y sao? Không có mấy thứ đó, đừng nói là cứu Phượng Khương Trần, chính tự thân y cũng khó bảo toàn.
Ông ta cũng không nghĩ tới việc lấy Phượng Khương Trần ra đổi cái gì đó, chuyện ông ta cần là để Phượng Khương Trần ra ép Đông Lăng Vũ Cửu xoa dịu tin đồn trời cao bất mãn.

Ông ta tin tưởng Đông Lăng Vũ Cửu có thể hiểu được.
“Phụ hoàng, liệu Cửu Hoàng thúc sẽ đồng ý sao?” Đông Lăng Tử Lãng là thân tín của Hoàng thượng, tất nhiên hắn biết chuyện năm ngọn núi bị nổ và tin đồn, Hoàng thượng nhắc tới là hắn hiểu ngay.
“Trẫm lui mấy bước, tất nhiên có ý giải quyết với y, trẫm cũng không yêu cầu gì nhiều.

Được rồi, chuyện của Phượng Khương Trần kia không vội, giam nàng ta thêm mấy ngày rồi nói sau.

Đợi đến lúc lão cửu sốt ruột rồi, tất nhiên chuyện gì cũng đâu vào đó.” Hoàng thượng tự tin mười phần.

Khuôn mặt ông ta, thứ bị một đống chuyện lớn tàn phá, cũng khôi phục lại sự xán lạn vốn có.
Không thể không nói, người nào ở trong cung cũng là cao thủ mỹ dung, nhìn bộ dáng mặt mũi rạng rỡ này của Hoàng thượng, nào còn thấy sự già nua và mệt mỏi của mấy hôm trước nữa?

“Phụ hoàng anh minh.” Đông Lăng Tử Lãng vẫn không tài nào hiểu được.

Hắn tận mắt nhìn thấy Cửu Hoàng thúc không có biểu cảm gì khi nghe tin Phượng Khương Trần bị bắt vào nhà lao, hắn cũng không cho rằng lúc này Cửu Hoàng thúc sẽ buông tha cho bố cục trước đó.
Nếu tin đồn lan truyền quá mạnh, việc Hoàng thượng làm sẽ vô ích, Cửu Hoàng thúc mới càng an toàn hơn, làm sao Cửu Hoàng thúc có thể lấy an nguy bản thân ra đổi cho Phượng Khương Trần an toàn chứ?
Nhưng hắn cũng không dám nói lời này với Hoàng thượng.

Đông Lăng Tử Lãng lui ra trong im lặng, dưới sự chấp thuận của Hoàng thượng, hắn đến cung điện của Hoàng hậu gặp bà ta.

Trải qua chuyện trước đó, vị trí của Hoàng hậu không còn bao nhiêu nữa, dù có đạt được sự tôn trọng của Hoàng thượng một lần nữa, điều đó cũng khó khôi phục lại.
Một Hoàng hậu không có mẫu tộc để dựa vào, chỉ có thể trông chờ vào sủng ái của Hoàng thượng, mặc cho Hoàng thượng bài bố.

Hoàng thượng muốn bà đi đông, bà không thể đi tây.

Hoàng thượng muốn bà chết canh ba, bà cũng chẳng dám kéo thêm tới canh năm.


Hoàng hậu như vậy, còn có nghĩa lý gì nữa.
Buổi đêm, gió lạnh chợt nổi lên, tuyết lớn mù mịt, chỉ hơn một canh giờ mà cả hoành thành đã được bao phủ trong tuyết trắng.

Một hồi tuyết phủ trắng xóa chói mắt, trên đường cái, cả nửa bóng người cũng không thấy.
Khi Lam Cửu Khánh với một thân hắc y, đeo mặt nạ nửa mặt màu bạc xuất hiện, hắn lập tức trông đặc biệt bắt mắt.

May mà hắn thấy được thứ người khác cũng thấy, rằng dấu chân sẽ bị che đi nhanh chóng trong trời tuyết lạnh này, muốn lần tung tích một người chính là khó càng thêm khó, mà hắn đi bên trong tuyết cũng sẽ an toàn hơn.
Sau khi đi mấy vòng trong thành, Lam Cửu Khánh đến mật thất của Tô phủ.

Giống như chuyến “viếng thăm” ngày hôm qua, Tô Vân Thanh vẫn mặc bệnh thể, làm việc cả đêm.