Hắn muốn nhìn Phượng Khương Trần nhiều hơn mấy cái, muốn nói với nàng nhiều hơn mấy lời, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội tốt, dù sao tính mạng của Tô Vân Thanh cũng quan trọng hơn nhiều.
Bệnh trạng của Tô Vân Thanh, không cần khởi động túi trí năng chữa bệnh, Phượng Khương Trần cũng chẩn trị ra được: Khí nóng hừng hực, dinh dưỡng qua loa, làm lụng vất vả quá độ.
Nếu lúc này không phát tác ra được, nói không chừng sẽ mắc phải chứng lao, loại này bệnh ở hiện đại cũng không ít.
Phượng Khương Trần giúp Tô Vân Thanh truyền dịch dinh dưỡng, lại truyền đường glu-cô.
Cơ thể Tô Vân Thanh đã ngồi một thời gian dài, lưu thông máu trong tứ chi cũng không thông thuận.
Nghe Lam Cửu Khánh nói Tô Vân Thanh mới vừa chảy không ít máu, Phượng Khương Trần cũng không dám cho hắn thuốc bổ máu, chỉ có thể giúp hắn massage một chút, giúp cho tứ chi hắn được khơi thông.
Mắt thấy trời sắp sáng rồi, Phượng Khương Trần phải trở về, dặn dò Lam Cửu Khánh chăm sóc Tô Vân Thanh cho tốt, bảo Tô Vân Thanh phải nghỉ ngơi nhiều hơn, lại để ở đó một ít dược vật tăng cường sức đề kháng, mới vội vã thu dọn đồ đạc trở về.
Lúc nàng đeo hộp thuốc đi ra ngoài, Lam Cửu Khánh chặn lại ngay cửa.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Lam Cửu Khánh có nghìn câu vạn chữ muốn nói, nhưng khi nhìn thấy hai mắt mỏi mệt kia của Phượng Khương Trần, cuối cùng lời muốn nói cũng không thốt lên được, chỉ nói một câu: “Đừng lo lắng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Hắn… cũng sẽ không có chuyện gì!”
“Hắn” kia là ai, hai người đều hiểu được.
Thì ra là đang an ủi mình – Phượng Khương Trần nhíu mày lại, cười khẽ một tiếng: “Ta biết rồi, ta ở với hắn, hắn không có chuyện đâu!”
Ngữ khí của Phượng Khương Trần kiên định, không biết là nàng trả lời phục bản thân, hay là đang trả lời Lam Cửu Khánh nữa.
Ánh mắt Lam Cửu Khánh lạnh lùng, trong đôi mắt có sự chua sót chỉ hắn mới thấu hiểu: “Về nhà sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo toan mấy chuyện khác!”
Rõ ràng hắn đã tự nói sẽ nắm tay của nữ nhân này, cùng tiến lên, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng vất vả cực nhọc của nàng, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi, sợ nàng sẽ giống như Tô Vân Thanh, ngã vào trước mặt mình với gương mặt đầy máu.
Phượng Khương Trần mỉm cười, không nói gì cả, vội vã theo ám vệ trở lại tây khu tiểu viện, nhưng nàng còn chưa kịp thay quần áo của bản thân ra thì đã bị một đám cấm vệ quân cầm kim bài trong tay, đấu đá lung tung mà vây quanh…
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Có chuyện gì vậy?
Cấm vệ quân cười lạnh, nhìn về phía Phượng Khương Trần với vẻ mặt không tốt.
Từ ánh mắt khinh thường đến cái cằm hếch lên của bọn chúng đều thể hiện sự kiêu ngạo của.
Thấy tình cảnh như vậy, hệt như chúng muốn quăng lại hết toàn bộ nhục nhã trước đó phải chịu lên mặt của Phượng Khương Trần.
Thấy cảnh như thế, Phượng Khương Trần thầm nghĩ một câu không tốt.
, đối phương kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, nhất định là có chỗ dựa vào, nhưng nàng có nghĩ thế nào cũng không ra được, trong thời gian một ngày thì xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến Hoàng thượng không cố kỵ Phượng trâm trên tay nàng, ra lệnh cấm vệ quân đến bắt bớ?
Trong lòng Phượng Khương Trần lo lắng, nhưng trên mặt cũng không có vẻ gì, khóe mắt nàng hơi nhếch cao lên, ngạo khí lãnh diễm, uy nghi mười phần.
“Các vị đại nhân, tư sấm dân trạch chính là phạm vào quân kỷ, mới sáng sơm ra các vị đại nhân đã phá cửa vào đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bây giờ tiên lễ hậu binh đã vô ích rồi, huống chi nàng chẳng quen bất kỳ ai ở trước mặt cả, dù có muốn khách sáo cũng vô dụng, nàng cũng không sẵn lõng lấy khuôn mặt tử tế lấy lòng ra để nhận lại sự lạnh lẽo.