Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1342






Ban đầu Lam Cửu Khánh cũng không để ý lắm.

Sau một thời gian dài mệt nhọc, đứng dậy đột ngột xảy ra mê muội cũng là chuyện thường tình.

Hắn cũng thường xuyên như thế, nhưng khi đợi nửa ngày rồi cũng không thấy Tô Vân Thanh đứng dậy, Lam Cửu Khánh mới phát hiện ra việc không hợp lý, bèn tiến lên nhìn thì thấy vẻ mặt Tô Vân Thanh đỏ au, người đã chết ngất rồi…
Cùng thời khắc đó, trong phủ Trấn Quốc công, hắc y nhân lẻn vào trong phòng ngủ của Trấn Quốc công, Trấn Quốc công đang ngủ chết ở trên giường.


Hắc y nhân kia tiến lên, đánh mấy cái vào ám huyệt của Trấn Quốc công.
Ơ! Trấn Quốc công giật người thật mạnh, hai mắt mở to ra như trâu, há miệng thở dốc, nhưng ông ta chẳng nói ra được nửa lời.

Một tiếng “ầm” vang lên, ông ta lại ngã trở về giường.

Trừ việc ngực không hề còn phập phồng nữa, Trấn Quốc công không hề khác gì trước đó…
Tô Vân Thanh bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Tất nhiên là tìm đại phu
Ở hoàng thành, đại phu có thể dựa vào mà y thuật lại tốt thì có ai?
Tất nhiên là Phượng Khương Trần.
Đi từ Tô phủ đến tây khu tiểu viện rất lãng phí thời gian.


Lam Cửu Khánh chọn Phượng phủ nằm ở giữa hai người, cho ám vệ đến báo với Phượng Khương Trần, nói Phượng Khương Trần đuổi tới Phượng phủ, còn bản thân thì ôm Tô Vân Thanh, đi đến phòng phẫu thuật mới xây của Phượng phủ qua mật đạo.
Trong lúc Phượng phủ được trùng kiến, Lam Cửu Khánh để cho Tô Vân Thanh xây ở Phượng phủ một mật thất nối với Tô phủ, làm thành một bí đạo.

Bí đạo này, cả Phượng Khương Trần cũng không biết.
Vốn dĩ Lam Cửu Khánh tính toán chỉ là để tiện bản thân và Bộ Kinh Vân tìm đến cho Phượng Khương Trần băng bó.

Từ lúc Phượng Khương Trần giúp hắn rút kiếm lần đầu tiên, Phượng Khương Trần đã trở thành đại phu chuyên dụng của bọn họ, nhưng hắn lại không nghĩ đến, người đầu tiên được dùng tới bí đạo này, lại là Tô Vân Thanh.
Sau khi ám vệ nhận được tin tức, họ im lặng nhìn lên bầu trời, đoạn hiện thân đứng trước cửa phòng Phượng Khương Trần, rối rắm hơn nửa ngày mới gõ cửa.
Hắn thật sự sợ nến chủ tử biết mình xông vào khuê phòng Phượng cô nương lúc nửa đêm, người sẽ móc mắt của hắn ra mất.
“Phượng cô nương.”
“Ai?” Phượng Khương Trần bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là cầm lấy cây súng mình đặt bên gối.

“Thuộc hạ là ám vệ bảo hộ Phượng cô nương, chủ tử truyền tin tức đến, nói người đợi cô nương ở nhà gỗ nhỏ Phượng phủ, thỉnh người mau đuổi tới ngay, có việc cần chữa.” Nói cách khác, người bị thương không phải Lam Cửu Khánh.
Phượng Khương Trần khẽ thở phào, buông súng xuống, xoa xao cái trán đau nhức, nói với bên ngoài một tiếng: “Đợi một lát.” Sau đó nàng bèn đứng dậy, thắp nến lên.
Rời giường vào nửa đêm mùa đông lớn thật sự không phải một chuyện gì có thể khiến người ta thấy vui vẻ lắm, Phượng Khương Trần cũng không ngoại lệ.

Sau khi đen mặt thay y phục vào, nàng lại khởi động túi trí năng chữa bệnh, mang theo một ít dược vật đơn giản đi ra ngoài, che lại thứ trên tay mình cẩn thận.
Nhìn số mười y đức hiện lên trên túi trí năng, Phượng Khương Trần âm thầm hy vọng bây giờ Lam Cửu Khánh có thể giúp nàng được thêm mấy điểm y đức nữa.

Nàng có mơ cũng phải lấy được cây súng AK47 tự động kia, nhưng xui sao gần đây nàng không có thời gian đi hành y cứu người.
Ôm hộp thuốc ra cửa, Phượng Khương Trần cũng không theo đối phương ngay, mà là đứng ở cửa đánh giá đối phương.