Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1338






Chuẩn bị cái gì?
Trên nóc nhà, trong mắt Tây Lăng Thiên Lâm hiện lên một thứ ánh sáng.

Hắn có thể chắc chắn tám chín phần mười là thứ đó có liên quan đến Cửu Hoàng thúc, nhưng cố tình Phượng Khương Trần chỉ nói ra một câu đó rồi không bảo thêm gì nữa, bắt đầu tán gẫu một số chuyện với Trác Đông Minh không hề giới hạn, khiến Tây Lăng Thiên Lâm gấp đến mức…
Dù trời đã tối rồi, Lam Cửu Khánh cũng lăn qua lộn lại ngủ không được, vậy nên hắn bèn mặc một thân hắc y, đeo mặt nạ nửa mặt bằng bạc, xuất hiện ở Tĩnh Nguyệt viên nơi Tây Lăng Thiên Lâm đang ở.

Chưa hết, hắn còn can đảm xâm nhập vào phòng ngủ của Tây Lăng Thiên Lâm, Tây Lăng Thiên Lâm lập tức phát hiện ra: “Người nào?”

“Lâm Thái tử!” Lam Cửu Khánh kiêu ngạo gọi một tiếng, cũng không ngại sẽ kinh động đối phương.
Hàn quan trên mặt nạ bằng bạc chiếu lên mặt Tây Lăng Thiên Lâm, khiến hắn không nhìn rõ người đến là ai cũng biết danh tính: “Lam Cửu Khánh, lá gan ngươi cũng lớn thật, dám đêm tối xông vào phòng của bổn cung!”
Tây Lăng Thiên Lâm cầm lấy bảo kiếm bên cạnh, xoay người một cái, đâm về phía Lam Cửu Khánh.

Lam Cửu Khánh cũng không phản kích, chỉ liên tục lui về phía sau.

Tây Lăng Thiên Lâm hiểu được là đối phương cũng không muốn khiến mình bị thương, nếu không cũng sẽ không mở miệng gọi hắn dậy, nhưng vậy thì đã sao?
Lam Cửu Khánh không muốn hắn bị thương, nhưng hắn lại có lòng muốn giết Lam Cửu Khánh.

Hắn sẽ không quên được chuyện suýt nữa là Lam Cửu Khánh phá hủy hắn.
Tiếng đánh nhau vang lên trong phòng ngủ của Tây Lăng Thiên Lâm khiến thị vệ vọt vào ngay, hô lớn là bắt thích khách.

Ngay lập tức, đại đao, cung tiễn nhất tề nhắm vào Lam Cửu Khánh.

Lam Cửu Khánh bất đắc dĩ, đành phải rút kiếm ra chiêu.

“Lâm Thái tử, người của ngươi không bắt được ta, ngươi có chắc mình muốn bắt ta nữa không? Ta nghĩ là hẳn chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện?” Nhiều ngày không gặp, võ công của Lam Cửu Khánh tăng thêm nhiều.

Lúc tránh cung tiễn, thân hình của Lam Cửu Khánh như trùng vào Tây Lăng Thiên Lâm.

Cung thủ không dám bắn tên nữa, sợ sẽ trúng nhầm Tây Lăng Thiên Lâm.

Thị vệ bao vây lấy Lam Cửu Khánh, phối hợp ra chiêu với Tây Lăng Thiên Lâm.
“Bổn vương không có gì để thương lượng với ngươi cả!” Dù là hắn tin không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, nhưng Tây Lăng Thiên Lâm vẫn không muốn hợp tác với Lam Cửu Khánh.

Hắn thật sự căm ghét Lam Cửu Khánh, vì hắn chưa từng ăn may được trên tay người này.
“Lâm Thái tử, nếu ngươi không nói chuyện, ta chắc chắn ngươi sẽ hối hận.

Ta là đang dựa trên sự quen biết của chúng ta, mới đi tìm ngươi trước.

Nếu Lâm Thái tử đã không muốn nói, vậy thì quên đi, ta đi tìm Vũ Hoàng tưởng.


Ta tin là Vũ Hoàng tử sẽ sẵn sàng hợp tác với ta.

Dù sao chuyện này cũng có lợi với Tây Lăng, nếu Vũ Hoàng tử lập được công lớn, chắc chắn địa vị ngài ấy ở Tây Lăng như nước đẩy thuyền lên!” Một câu này của Lam Cửu Khánh hoàn toàn động vào chỗ hiểm của Tây Lăng Thiên Lâm.
Tây Lăng Thiên Lâm không muốn hợp tác với Lam Cửu Khánh, nhưng lại càng không sẵn lòng thấy Lam Cửu Khánh hợp tác với Tây Lăng Thiên Lâm.

Hắn nhìn thoáng qua Lam Cửu Khánh, dù bị thị vệ vây công vẫn ung dung như trước, Tây Lăng Thiên Lâm biết là hắn nói được làm được, rằng mấy kẻ bên cạnh hắn không bắt được Lam Cửu Khánh, bèn cắn răng thu kiếm lại.
“Dừng tay!”
Lam Cửu Khánh cũng phối hợp vô cùng có thành ý, hắn chỉ đả thương người, không giết bất kỳ ai.

Những người này đều là thân binh của Tây Lăng Thiên Lâm, xem như người hắn ta tín nhiệm, bất kỳ ai chết thì Tây Lăng Thiên Lâm cũng đau lòng.