Đập một cánh cửa của Phượng Khương Trần sẽ phải bồi thường, vậy nếu đốt nhà của Phượng Khương Trần thì sao? Chẳng lẽ phải xây cho nàng một tòa nhà mới, thêm vào đó là đốt nhà của mình sao?
Đinh đoong… Thống lĩnh đại nhân hiểu ra rồi!
Lính quèn đi mua cửa rồi, trong nửa giờ cũng không quay về ngay được.
Thống lĩnh Cấm vệ quân thật sự không dám nán lại ở tiểu viện khu Tây quá lâu, bèn tức giận nói: “Phượng cô nương, ty chức để lại vài người lắp cửa cho người, người xem như vậy được không?”
Tất cả người cũng đã điều ra rồi, có thể thấy Thống lĩnh đại nhân này sợ Phượng Khương Trần bao nhiêu.
“Không được, ngộ ngỡ cửa mua về không thích hợp thì ta tìm ai đây? Nếu như đại nhân đứng mỏi rồi, ta mang ghế cho ngài.
Dù sao cũng đã nán lại lâu như vậy thì thêm khoảng nửa giờ nữa cũng không sao.” Phượng Khương Trần không cần nghĩ đã từ chối.
Giỡn chơi, nàng đã phách lối kiêu căng đến nước này thì nhiều thêm chút ít cũng như nhau.
“Phượng cô nương…”
“Đại nhân đừng nóng lòng.
Nếu như sốt ruột thì có thể phái một người vào cung phục chỉ với Hoàng thượng trước.
Đông Lăng ta lấy hiếu trị thiên hạ, ta nghĩ Hoàng thượng sẽ hiểu.” Phượng Khương Trần quơ quơ trâm phượng trên tay, lấy Tiên hoàng đè người.
Thống lĩnh Cấm vệ quân lập tức cúi gằm xuống, không dám nói nhiều nữa, đứng ở cửa nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần.
Trước đây sao hắn không phát hiện ra Phượng Khương Trần đáng ghét như vậy, đây cũng là nữ nhân sao? Đây mà là nữ nhân ư?
Nữ nhân cố chấp ngang ngược như vậy, ai lấy phải nàng thì người đó xui xẻo!
Cùng lúc đó, lính liên lạc cưỡi ngựa đưa tin lượn quanh nửa ngày xong, cuối cùng đi vào đúng đường chạy về phía hoàng thành, bẩm báo với Hoàng thượng về dị tượng sấm sét đột nhiên xảy ra và sự bất an của bách tính…
Một lát sau, lính quèn đã mua được cửa.
Dưới sự giám sát của Phượng Khinh Trần, Cấm vệ quân bỏ đao và thương xuống, cởi áo giáp ra, nhổ nước miếng, chà xát đôi tay một cái rồi đổi sang nghề mộc.
Cấm vệ quân rất giỏi bắt người và giết người, nhưng bảo bọn họ lắp cửa, sửa cửa thì đúng là làm khó bọn họ.
Đám người phải dốc hết sức mới dỡ được cánh cửa bị phá xuống, đồng thời dùng hết sức lực từ thuở mới sinh ra thì mới lắp được hai cánh cửa mới vào, nhưng mà…
“Lệch rồi!” Phượng Khinh Trần bới móc.
“Đừng lên trên nữa!” Phượng Khinh Trần tiếp tục bất mãn.
“Cửa nhà ngươi có kẽ hở lớn như vậy không?” Phượng Khinh Trần tức giận nói.
“Làm gì có ai để cửa nhà không đối xứng như vậy? Cửa như thế có thể đóng lại được ư? Các ngươi đang tạo điều kiện cho bọn ăn trộm, chê người hầu hộ vệ của ta quá nhàn đúng không?” Không phải Phượng Khinh Trần bắt bẻ, sự thật là những người này không biết lắp, thiếu một cái dây buộc.
Cấm vệ quân không còn cách nào phải gỡ lên gỡ xuống.
Đám Cấm vệ quân vênh váo tự đắc ngày thường, lúc này lại ngoan như tôn tử khiến cho mấy tên thảm tử ở ngoài cửa kinh ngạc đến mức hồi lâu vẫn không khép được miệng.
“Đám này là Cấm vệ quân sao? Có phải đám này là cấm vệ quân không? Chọc mù mắt ông đi, ông đây hoa mắt rồi.”
“Lại dám dạy dỗ Cấm vệ quân như là tôn tử thế này, đây còn là nữ nhân sao? Đừng làm mù mắt ông đây.”
“Nữ nhân này chính là Phượng Khinh Trần sao? Lúc trước ở cửa Phượng phủ thấy nàng bị một đám nha hoàn chặn lại đến mức không có đường đi, bây giờ… giàu như vậy, còn nha hoàn nào dám chặn đường nàng không?”