Nhưng trước đó có chuyện mẫu thân của hoàng hậu và Cửu Hoàng thúc châu báu, nên đám thế gia và bọn quyền quý không dám mở miệng khiêu chiến quyền uy của đế vương.
So sánh với danh môn sĩ tộc thì đám con cháu nhà nghèo mừng như điên, ý chỉ này đã cứu được rất nhiều thiếu niên nhà nghèo, họ đã quỳ gối ngoài hoàng cung và hô to vạn tuế với hoàng thượng, điều này cũng không liên quan đến Phượng Khương Trần.
Xuất cung cùng với thánh chỉ còn có cấm vệ quân, sau khi cấm vệ quân ra khỏi cung đã chia binh đi hai đường.
Một đường đến niêm phong Cửu vương phủ, một đường khác thì đi đến tiểu viện Tây khu của Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần cài trâm phượng hoàng mà chỉ hoàng hậu mới có thể cài, đồng cấp với việc mưu nghịch.
Hoàng thượng khua chiêng gõ mõ phái cấm vệ quân ra mặt, cũng không phải vì sợ Phượng Khương Trần trốn thoát mà là cố ý cho người trong hoàng thành thấy, phàm là người đối nghịch với hoàng thượng thì đều sẽ không có kết cục tốt.
Sau khi Cửu Hoàng thúc vào tù, thái tử đã lập tức bỏ trốn và còn cố gắng nghĩ cách giải cứu Cửu Hoàng thúc, cho nên hoàn toàn không có lòng dạ nào để ý chuyện của Phượng Khương Trần.
Với lại chỉ cần cứu được Cửu Hoàng thúc khỏi tù thì đương nhiên Phượng Khương Trần cũng sẽ không sao.
Cho dù là ai thì cũng biết hoàng thượng nói chuyện lấy trâm phượng hoàng, cũng chỉ vì muốn bôi nhọ Cửu Hoàng thúc mà thôi.
Để đổ tội ý đồ bất chính và tội danh mưu nghịch cho Cửu Hoàng thúc.
Đến lúc đó cho dù Vũ Văn Nguyên Hòa không màng biên giới Bắc Lăng mà dẫn binh tiến vào Đông Lăng cứu viện thì cũng vô dụng, ngược lại càng chứng thực tội danh mưu phản của Cửu Hoàng thúc.
Mà một khi tội danh mưu nghịch đã chắc chắn thì cả đời này Cửu Hoàng thúc cũng không thể lên được ngôi vị hoàng đế, cho dù hoàng thượng chịu được thì bá tánh thiên hạ cũng không muốn có một vị hoàng thượng là loạn thần tặc tử.
“Phụ hoàng quả nhiên là phụ hoàng, anh minh thần võ.” Biết tin Cửu Hoàng thúc bị bỏ tù, cả người Đông Lăng Tử Lãng đều rất có tinh thần.
Vẻ mặt hắn hưng phấn không còn vẻ cô đơn trước đó mà mang tin tức tốt này đến An Bình Cung Điện.
Chuẩn bị cùng An Bình nội ứng ngoại hợp tranh thủ làm cho hoàng thượng giải trừ lệnh cấm đối với mẫu hậu.
Dù sao, Cửu Hoàng thúc đã rớt đài.
Hắn chỉ cần đem những chuyện lúc trước đều đổ tội lên đầu Cửu Hoàng thúc, để Cửu Hoàng thúc gánh thêm một cái tội là xong, hắn tin tưởng nhất định phụ hoàng sẽ thật cao hứng.
Không ít người cũng có cùng ý nghĩ như Đông Lăng Tử Lãng.
Sau khi người của Vương gia nhận được tin tức này, cũng nhiệt liệt thảo luận hai việc Cửu Hoàng thúc rớt đài và học sinh nhà nghèo có thể vào triều làm quan.
Hai việc này có thể nói là đã giáng một đòn nghiêm trọng vào Vương gia, được coi là thế gia đứng đầu nên Vương gia phải đứng mũi chịu sào.
Việc đầu tiên là kỳ ngộ, mà việc thứ hai miễn cưỡng có thể tính là một cái quất roi.
Chẳng qua cũng không phải tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, ít nhất Vương Cẩm Lăng không cho rằng như vậy.
Con cháu nhà nghèo được nhập học, Vương Cẩm Lăng cũng không để vào mắt, không có ba năm, mười năm thì con cháu nhà nghèo mơ tưởng có thể chiếm được một vị trí trên triều đình.
Muốn làm quan dễ dàng thì phải ngồi vững cái vị trí kia, không có người giúp ngươi là không được.
Quan trường là trò chơi của một đám người, đám con cháu nhà nghèo dù có thể làm việc lại còn có tài trí nhưng nếu không có người ủng hộ cũng không dậy nổi.
Vương Cẩm Lăng bất mãn chính là Vương gia vậy mà dám nhúng tay vào việc của hoàng gia, càng quan trọng hơn là việc này còn dám lướt qua người gia chủ là hắn.
Người của Vương gia có phải cho rằng hắn quá dễ nói chuyện rồi không?
Vài vị trưởng lão đắc chí nói lúc này đây Vương gia nên làm thế nào để liên hợp các thế gia và hoàng thượng cùng nhau kéo Cửu Hoàng thúc xuống, họ còn chưa nói xong thì đã bị Vương Cẩm Lăng trầm mặt không khách khí mà cắt ngang.
“Thiện trưởng lão, chuyện này không phải nên đưa cho ta một lời giải thích thỏa đáng sao? Vì sao ta thân là gia chủ lại không biết sự tình trong gia tộc.” Vương gia có ba vị đại trưởng lão là Thiện, Nhân, Trí.
Ba vị đại trưởng lão này có quyền giám sát, phế bỏ và lập ra gia chủ.
Quyền lợi của họ to lớn còn ngầm nằm trên cả gia chủ, nhưng với điều kiện tiên quyết là ba vị trưởng lão này phải đoàn kết với nhau.