Trước đây rõ ràng đã nói xong rồi, nếu như không phải vì chuyện của Vương Cẩm Lăng thì tên Thôi Hạo Đình này chắc đang trong quá trình hồi phục rồi, nhưng không ngờ là trải qua một tháng mà thái độ của Thôi Hạo Đình lại thay đổi đến thế.
Người làm Thôi Hạo Đình thay đổi lập trường thì Phượng Khương Trần không cần phải nghĩ cũng biết.
Sau khi Thôi Hạo Đình đến Đông Lăng cũng chỉ tiếp xúc có mấy người, ngoài Vân Tiêu ra thì chính là người đến nhà gần đây Nguyên Hy tiên sinh.
Người làm thay đổi ý định của Thôi Hạo Đình chắc là Nguyên Hi tiên sinh.
“Khốn khiếp, làm loạn kế hoạch của ta rồi.
” Đi đến cửa nhà, Phượng Khương Trần liền không nhịn được đá bay hòn đá dưới chân, đùng một cái đập vào bức tường trước mặt.
Sau khi Phượng Khương Trần rời đi, hộ vệ Nguyên Cực bên cạnh của Thôi Hạo Đình liền xuất hiện cung kính báo với Thôi Hạo Đình: “Công tử, tam công tử đã trở về Thôi gia rồi, lão thái quân đã ra lệnh cho tam công tử suy nghĩ ba tháng và giao nộp toàn bộ việc quản lí làm ăn trong tay ra.
”
Thôi tam công tử chính là người đã phái người giết Phượng Khương Trần, làm cho cổ Phượng Khương Trần bị thương, Thôi Hạo Đình đã tiết lộ một ít thông tin cho Phượng Khương Trần, vậy là tam công tử bị đuổi ra khỏi hoàng thành Đông Lăng, bị thương mà rời đi, bây giờ lại bị trong nhà trừng phạt.
“Cánh tay của Phượng Khương Trần cũng dài thật đấy, chỉ không biết là y thuật của nàng có giống như tâm kế của nàng không?” Thôi Hạo Đình không hề quan tâm đến tranh chấp trong nội bộ Thôi gia, hắn quan tâm đến mạng sống của mình hơn.
“Công tử?” Nguyên Cực ngẩng đầu, dù hắn ta cố hết sức khắc chế nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong lòng.
“Nguyên Cực, người thấy thế nào? Bản công tử nên chữa hay không?” Thôi Hạo Đình nhắm mắt lại dựa vào phía sau.
Một tháng nay hắn đã nghĩ rất nhiều, Nguyên Hi tiên sinh nói không sai, chỉ nắm chắc bảy phần không đáng để đánh cược nhưng lời của Vân Tiêu cũng không sai, nếu như không đánh cược thì hắn chỉ có con đường chết, hiện tại cũng chỉ là chút hơi tàn mà ông trời ban cho sống tạm.
Việc như thế này một người hạ nhân như Nguyên Cực sao dám cho ý kiến, nếu như xảy ra sai xót gì thì trên dưới Thôi gia sẽ không tha cho hắn, Nguyên Cực vội vàng cúi đầu: “Dù cho công tử quyết định như thế nào thì thuộc hạ cũng tin tưởng công tử.
”
“Thôi vậy, đi xuống đi, ta sẽ tự suy nghĩ.
” Thôi Hạo Đình thở dài.
Phượng Khương Trần quay về từ chỗ Thôi Hạo Đình rất không vừa ý nhưng cũng không nản chí, nàng không đánh cược hoàn toàn trên người Thôi Hạo Đình.
Phượng Khương Trần điều chỉnh lại tâm trạng rồi về phòng thay quần áo xong liền ra khỏi nhà đi đến Quốc Công phủ.
Vết thương trên người vừa khỏi, cũng mới quay trở về thành mà nàng đã phải chạy khắp nơi, vất vả trong đó chỉ có tự nàng biết.
Biết được chuyện hoàng thượng ép Cửu Hoàng Thúc nên nàng không thể không chủ động tấn công, nếu không Cửu Hoàng Thúc sẽ không có cách nào chuyên tâm đối phó với cung Huyền Tiêu, và nàng cũng sẽ bị liên luỵ.
Bởi vì Phượng Khương Trần cứu thế tử phu nhân Ninh Quốc Công và con trai họ nên Phượng Khương Trần là khách quý đối với Ninh Quốc Công Phủ, thế tử phu nhân cũng đích thân đón tiếp nàng.
“Phượng cô nương đúng là hiếm khi đến làm khách.
” Thế tử phu nhân trải qua nửa năm an dưỡng, khí sắc đã tốt hơn nhiều, thái độ với Phượng Khương Trần cũng càng khiêm khách sáo trước.
Không thể không nói, chuyện xảy ra ngày hôm qua ở cổng thành, mọi người nhìn thấy Phượng Khương Trần giống như một tấm bia nhắm bắn, cũng nhìn thấy sự coi trọng của Cửu Hoàng Thúc đối với Phượng Khương Trần, chỉ cần không phải là người đối địch với Cửu Hoàng Thúc thì đều sẽ khách sáo ba phần với Phượng Khương Trần.
“Thế tử phu nhân khách sáo rồi, Khương Trần đặc biệt đến đây để đưa thiếp mời.
” Không có chuyện thì sẽ không đến, nếu như nàng không có một lí do tử tế thì tính mục đích sẽ quá lớn, Ninh Quốc Công Phủ chắc chắn sẽ không ra tay, có những chuyện thuận theo tự nhiên thì mới gọi là đẹp.
Nàng mà không dày vò được hoàng thượng đến chết thì nàng sẽ không mang họ Phượng.