Vấn đề này rất an toàn, Phượng Khương Trần suy nghĩ một chút, dọc theo đường đi ngoài gặp phải Phù Lâm ra, thì không có chuyện khác.
Phượng Khương Trần cũng không nghĩ nhiều lắm, kể rõ ràng rành mạch chuyện xảy ra trên đường cho Cửu Hoàng thúc nghe.
Cửu Hoàng thúc vừa nghe vừa gật đầu, ra hiệu Phượng Khương Trần nói kỹ càng tỉ mỉ một chút, một số chuyện vụn vặt cũng không được bỏ qua.
Phượng Khương Trần cẩn thận xem xét sắc mặt Cửu Hoàng thúc, phát hiện hắn không có không vui, vì vậy rất phối hợp nói thêm, hy vọng có thể mượn chuyện này mà thay đổi chú ý của Cửu Hoàng thúc.
Phượng Khương Trần bình an ở trên đường, không phải do Phượng Khương Trần đi nhanh và cũng không phải số nàng đỏ, mà có người thay nàng tiêu diệt chướng ngại trên đường.
Được rồi, ghi một công cho Bộ Kinh Vân.
Khi Phượng Khương Trần nói đến tên Phù Lâm, động tác vuốt tóc của Cửu Hoàng thúc hơi cứng lại, chỉ là quá nhanh, ngay cả Phượng Khương Trần cũng không phát hiện chỗ không thích hợp.
Phượng Khương Trần nói tiếp, nói tiếp, nói đến lúc thấy chuyện xảy ra ở phủ Thái thú, lại nói về đám cháy lớn.
Nàng nói rất kỹ càng tỉ mỉ rằng nàng đã anh dũng như thế nào, lộng lẫy bay ra từ trong đám cháy lớn, hy vọng Cửu Hoàng thúc khen nàng một câu, không biết làm sao mà Cửu Hoàng thúc không chịu nói.
Cửu Hoàng thúc chuyên tâm lắng nghe, hắn không bỏ qua tin tức từ trong lời nói của Phượng Khương Trần, đồng thời hắn cũng không vứt bỏ phỏng đoán về danh tính Phù Lâm.
Dường như họ Phù này đã biến mất theo đại lục Cửu Châu, người họ Phù cũng chỉ có một danh tính, đó chính là thế hệ sau của miếu Thần ở vương triều trước.
Mọi người trên thế giới đều biết, quyền thế nhất vương triều trước ngoài hoàng thất ra còn có Phượng Ly tộc.
Nhưng họ lại không biết, trước đây, vương triều trước cũng có một thế lực hùng mạnh khác, đó chính là miếu Thần và người họ Phù là người đại diện cho Thần quyền.
Tổ tiên nhà họ Lam rất rõ ràng, để làm đế vương phải biết cân bằng.
Cho nên, khi Phương Ly tộc nắm binh thì tổ tiên nhà họ Lam bèn nâng đỡ miếu Thần nổi lên.
Mỗi khi Phượng Ly vương hùng mạnh quá mức, nhà họ Lam nhiều lần đảm nhiệm vị trí đế vương sẽ đẩy miếu Thần ra, mượn tay miếu Thần làm suy yếu quyền thế và danh vọng của Phượng Ly vương.
Dưới sự khống chế của hoàng quyền, nhà họ Phù đại diện cho Thần quyền và Phượng Ly tộc đại diện binh quyền vẫn luôn có mâu thuẫn rất lớn, đế vương thấy điều này dĩ nhiên vui mừng.
Nhưng nhà họ Lam thống trị đại lục Cửu Châu trên nghìn năm, tổ tiên khai quốc là minh quân như vậy thì đương nhiên sẽ không thiếu các loại hôn quân mê muội.
Nhà họ Lam từng có một vị hôn quân hết lòng tin theo đạo tu tiên, tin tưởng mù quáng vào tộc Phù Thị, mơ ước viển vông sẽ đắc đạo thành tiên.
Người tộc Phù Thị lợi dụng điểm này mà khắp nơi tuyên dương người đắc đạo thành tiên ở đại lục Cửu Châu, khiến cho trăm họ không chịu sản xuất, cuộc sống người dân bấp bênh, đất hoang và người chết muôn nơi.
Hơn nữa, chỉ chút nữa thôi đã lừa được Hoàng thượng kia chắp tay dâng tặng giang sơn.
Phượng Ly vương thấy vậy, bèn bày mưu tính kế cho Thái tử, phát binh hoàng thành, trực tiếp tận diệt miếu Thần, ép Hoàng thượng nhường ngôi và nâng đỡ Thái tử lên ngôi.
Đương nhiên, Phượng Ly vương đấu với miếu Thần mấy trăm năm, trong thời gian này có thắng có bại.
Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy ở trước mặt Phượng Ly vương, sao hắn có thể bỏ qua chứ.
Vì hình tượng miếu Thần trong nhân dân rất thiêng liêng, Phượng Ly vương không dám tàn sát sạch sẽ người tộc Phù Thị, chỉ tìm một lý do đuổi bọn họ ra ngoài, tách khỏi trung tâm quyền lực của đại lục Cửu Châu.
Chuyện diệt tộc này rất ít làm ở vương triều trước, nhất là loại quyền thế như Phượng Ly vương càng khinh thường diệt tộc.
Hắn không cho rằng tộc Phù Thị tách khỏi trung tâm quyền lực vẫn còn năng lực đấu với hắn.
Trước khi đế vương mới lên ngôi đã bị miếu Thần chèn ép nhiều lần, cũng nhìn rõ ràng tộc Phù Thị dựa vào thần thánh mà gieo tai họa lên giang sơn nhà họ Lam nên cực kỳ căm thù tộc Phù Thị.
Thấy Phượng Ly vương muốn thủ tiêu miếu Thần, Thái tử rất tán thành.