Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1263






Lúc này, Huyên Phi đột nhiên im bặt giọng nói, miệng há thành hình chữ o, ngây người nhìn chằm chằm phía sau lưng Phượng Khương Trần, như thể nàng ta không tin vào những gì mắt mình đang nhìn thấy.

Sao vậy, đã phát sinh chuyện gì?
Phượng Khương Trần vừa vặn quay lưng lại hướng người đang đi tới, nhìn thấy biểu tình của Huyên Phi như thế này, không khỏi nhìn nghiêng sang, sau đó cũng ngây ngẩn cả người.

Làm sao có thể.


Huynh ấy làm sao có thể tới đây, còn mang theo đại đội nhân mã, là vì chính mình mà tới sao?
Phượng Khương Trần vươn ngón tay chỉ vào người trước mặt, há to miệng, nhưng không nói được lời nào, cái mũi chua xót, trong mắt hiện lên một tầng nước mắt.

“Cửu Hoàng Thúc, huynh, sao huynh lại tới đây!”
Đó là sự vui mừng cùng ấm áp, nàng nghĩ rằng người của nhà họ Vương sẽ đến tiếp ứng, cũng nghĩ đến người tới là phủ Túc Thân Vương, cũng nghĩ qua sẽ có người của Cửu Hoàng Thúc đến, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, Đông Lăng Cửu Vũ sẽ đích thân tới mang theo đại quân đến hỗ trợ nàng.

Trong nháy mắt, chỉ như vậy, vết thương trên người nàng đã biến mất một cách thần kỳ, trong lòng dường như có vô số bọt nước nhỏ xuất hiện, một thứ gọi là hạnh phúc từ đáy lòng tuôn ra.

Trong mắt của Phượng Khương Trần đã nổi lên một tầng hơi nước, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô ngày càng quyến rũ và rạng rỡ hơn.

Đây là mùi vị của sự trân trọng cùng bảo hộ.


Người nghĩ cũng không dám nghĩ đã xuất hiện trước mắt nàng, hạnh phúc bất ngờ ập đến khiến nàng thật sự cao hứng!
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, nàng thật muốn xông lên phía trước, ôm lấy Cửu Hoàng Thúc, nói cho hắn biết nàng rất cảm động.

“Cửu…”
Trái ngược với sự hưng phấn của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng Thúc lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, như không nghe thấy nàng nói gì, thái độ vẫn kiêu ngạo và lãnh đạm như trước, trong mắt căn bản không có Phượng Khương Trần.

Cơ thể của Phượng Khương Trần bất ổn lắc lư không yên.

Cửu Hoàng Thúc đang tức giận.

Hỏng bét rồi!
Phượng Khương Trần cảm thấy bất an…
Như đi vào vùng đất không có người, Cửu Hoàng Thúc ưu nhã đi về phía Phượng Khương Trần và Huyên Phi, đôi ủng màu đen không ngừng bước trên thảm cỏ xanh, vang lên tiếng sột soạt, cao thấp có nhịp điệu khiến người ta không tự chủ được đem sự chú ý tập trung trên người hắn.


Phượng Khương Trần tâm thần không yên, liền thở mạnh cũng không dám.

Huyên Phi đứng sau lưng Ba mươi sáu Thiên Cương sau khi nhìn thấy Cửu Hoàng Thúc xuất hiện, liền biết mọi chuyện hỏng rồi, nhưng bọn họ đã bị Cửu Hoàng Thúc ngay từ đầu phô trương thanh thế trấn trụ, đám người này muốn động thủ, nhưng lại nhìn thấy cung thủ ở phía sau lưng Cửu Hoàng Thúc gào thét giơ mũi tên lên nhắm vào bọn họ, ba mươi sáu thiên cương không dám nhúc nhích nữa, giống như đang đối mặt với kẻ thù lớn, toàn thân căng thẳng, nhìn chằm chằm Cửu Hoàng Thúc, miệng không ngừng nuốt nước bọt khan.

Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến họ nhất thời không tiếp thu được, đặc biệt là người tên Cửu Hoàng Thúc đột nhiên xuất hiện này, điều này đã tạo cho họ một áp lực mạnh mẽ sợ hãi vô cùng.

Cả khu rừng chìm vào yên lặng, Phượng Khương Trần giống như một đứa trẻ mắc lỗi, bỏ súng xuống, ngoan ngoãn đứng ở một bên, có tất giật mình đem vết thương trên lưng dấu đi, không muốn Cửu Hoàng Thúc nhìn thấy mình bị thương lần nữa.