Phượng Khương Trần nghiêng người tránh sang một bên, không thèm nhìn Huyên Phi, nàng kẹp nó vào thắt lưng của mình, bước một bước dài về phía trước, đá vào lưng một người nam nhân đang đứng, thuận thế quẹt một chữ “nhất”, thành công đem tên nam nhân đó đánh ngã quỳ xuống đất, răng rắc, đầu gối thúc một cái trực tiếp đánh gãy xương sườn của đối thủ.
Cho dù không muốn giết chết đối phương, nàng vẫn có thể đánh cho bọn hắn không thể di chuyển được thân mình.
Khi một nhóm người khác xông lên, Phượng Khương Trần quay lại, dựa lưng vào người gã nam nhân đang quỳ trên mặt đất, dài chân đá lên người kẻ sắp tấn công mình.
Phù Lâm nhìn thấy Phượng Khương Trần thật sự có khả năng đối kháng với kẻ thù mà không chịu chút thiệt thòi gì quá lớn liền an tâm, y không còn do dự nữa mang theo Vương Cẩm Lăng chạy đi.
Dù sao mục tiêu của đám người này chính là người nam nhân sau lưng mình, y khiêng hắn đi rồi, Phượng Khương Trần hẳn là không sao, trận hỏa hoạn lớn như vậy còn không thiêu chết được nữ nhân này, vậy mấy tên kia muốn dồn nàng vào chỗ chết cũng không dễ dàng gì.
Phù Lâm nghĩ như vậy.
“Đuổi theo, mặc kệ nữ nhân chết tiệt này, bắt đại công tử trở về, nếu để đại công tử chạy mất không có ai gả cho ta, ta hỏi tội mấy người các ngươi.
” Huyên Phi rất muốn giết Phượng Khương Trần, nhưng càng muốn bắt được Vương Cẩm Lăng nhiều hơn.
Nàng ta lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua nam nhân nào hoàn mỹ như đại công tử, lần đầu tiên nhìn thấy đã yêu thích hắn rồi, thầm thề với lòng nhất định phải lấy được người nam nhân ấy.
Nàng ta chưa bao giờ thích một người nhiều đến thế, thích đến nỗi chỉ cần nhắm mắt lại tất cả đều là hình bóng của hắn, toàn thân mỗi một chỗ để khao khát hắn… Để có được Vương Cẩm Lăng, nàng ta sử dụng chiêu bài của cha mình gửi tin tức cho một số trưởng lão lòng mang dã tâm không an phận trong gia tộc họ Vương, yêu cầu bọn họ tìm cách giữ lại bức thư cầu cứu của Vương Cẩm Lăng lại, ngăn không cho nhà họ Vương cử người đến cứu Vương Cẩm Lăng.
Nàng ta đã hứa với họ Vương rằng sẽ không lấy tính mạng của Vương Cẩm Lăng mà chỉ cần hắn chịu lấy nàng là được, nàng ta sẽ đem theo một nửa tài sản và quyền lực của Cung Huyền Tiêu ra làm của hồi môn.
“Vâng, đại tiểu thư.
” ba mươi sáu Thiên Cương trong nháy mắt chỉ còn lại 26 người, đây là tổn thất nặng nề nhất kể từ khi bọn họ chấp hành nhiệm vụ đến bây giờ, nhưng họ không hề oán hận, chỉ lạnh lùng giẫm lên thi thể của đồng bọn mình lao về phía trước.
“Muốn đi, cũng phải nhìn xem ta có đồng ý hay không đã.
” Không ai thèm để ý tới nàng, Phượng Khương Trần lại lần nữa nạp đạn vào súng, một thanh âm cạch cạch vang lên, hộp đạn đã được lắp đầy.
Hai tay nàng nắm chặt khẩu súng, nhắm thẳng đối phương …
Bang … Theo tiếng súng vang lên, người chạy phía trước bị thủng một lỗ máu sau đầu, ngã rầm xuống đất.
“Nữ nhân xấu xí, ngươi làm hư việc tốt của ta, đúng là tìm đường chết mà.
” Roi của Huyên Phi giống như một con rắn vung lên nhằm hướng Phượng Khương Trần đánh tới, Phượng Khương Trần từ trái qua phải né tránh, bắn ra mấy phát đều không bắn trúng vào mục tiêu.
Nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, đối diện với khuôn mặt có bảy phần giống mình, Phượng Khương Trần hơi nheo mắt lại, che giấu sự dữ tợn trong mắt, khi Huyên Phi ném roi về phía nàng lần nữa, Phượng Khương Trần không còn né tránh mà lao tới phía trước, dùng lưng tiếp một roi của đối phương.
Bụp … Huyên Phi rút roi quất vào lưng Phượng Khương Trần.
A … Phượng Khương Trần đau đớn hét lên, cơn đau rát sau lưng khiến chân cô nhũn ra, suýt chút nữa đứng không vững.
“Hừ, nữ nhân xấu xí, để xem bây giờ ngươi kiêu ngạo như thế nào.
” Huyên Phi dương dương đắc ý, dùng sức kéo mạnh một cái, chỉ nghe thấy một tiếng rít, trên lưng Phượng Khương Trần có những vết hằn to bằng ngón tay, một vài chỗ còn nhìn thấy cả xương.