Cả Phù Lâm và Vương Cẩm Lăng đều không phản đối, mặc dù Vương Cẩm Lăng không biết Phù Lâm là ai, nhưng được một người nam nhân cõng vẫn tốt hơn một nữ nhân rất nhiều, hơn nữa nàng tin tưởng nam nhân này như vậy, hắn cũng sẽ tin y.
“Muốn thoát, khẩu khí thật lớn nha.
Bốn phương tám hướng đều đã bị bao vây bởi ba mươi sáu Thiên Cương, ta muốn xem ngươi có thể chạy được bao xa.
Ngoại trừ đại công tử, những người khác đều không cần bận tâm, nhất là nữ nhân kia ta không muốn nhìn thấy nàng tồn tại trên cõi đời này nữa, xử lý sạch sẽ đi, một bộ hài cốt cũng không được để lại.” Huyên Phi còn chưa nhìn thấy bộ dạng của Phượng khương Trần giống y hệt mình, nếu nàng ta nhìn thấy có lẽ sẽ không buông tha cho Phượng khương Trần dễ dàng như vậy.
“Xương cốt không còn? Tuổi còn nhỏ đã thật độc ác, gặp phải một nữ nhân như vậy, Cẩm Lăng, vận may của huynh quả thực không tầm thường.” Không có sức nặng của Vương Cẩm Lăng đè lên, động tác của Phượng Khương Trần lập tức trở nên vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt.
Đám người Cung Huyền Tiêu chạy đến, Phượng Khương Trần đã rút súng chờ sẵn, sau đó ra hiệu cho Phù Lâm bảo vệ Vương Cẩm Lăng thật tốt.
BA~ một tiếng, súng đã được nạp đạn, tay cầm súng của nàng giơ lên cao, ngay lúc đối phương lao lên, Phượng Khương Trần không có lùi lại, bang bang bang … một hồi tiếng súng nổ vang.
Đạn bắn vào, trên người Ba mươi sáu Thiên Cương xuất hiện từng cái từng cái lỗ máu, huyết dịch tuôn ra ào ào, đám người vừa xông lên lần lượt ngã về phía trước.
“Cẩn thận, đối phương có giấu ám khí.” Ba mươi sáu Thiên Cương đều là tinh hoa của Cung Huyền Tiêu, bình thường khi đi làm nhiệm vụ không tránh khỏi có lúc cũng bị thương vong nhưng mỗi lần bị thương nhiều nhất là một hoặc hai người, lúc này cư nhiên có sáu người ngay lập tức bị giết ngã xuống đất, đối với bọn họ đây đúng là một đòn đả kích trí mạng.
“Không được phép rút lui, ngoại trừ Đại công tử tất cả đều phải chết, có việc gì ta sẽ chịu trách nhiệm.” Huyên Phi không những không nhượng bộ mà càng thêm phẫn nộ, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần cũng tăng thêm vài phần tàn nhẫn.
Ba mươi sáu Thiên Cương không dám do dự, ngay cả khi bọn họ sợ hãi thứ vũ khí giấu trong tay Phượng Khương Trần, dưới sự ra lệnh của Huyên Phi vẫn lao tới phía trước, xem ý đồ là muốn dùng một vài người đi trước ngăn cản ám khí của nàng.
Chết tiệt, thật là tàn nhẫn, Cung Huyền Tiêu này sẽ không phải là một giáo phái bàng môn tà đạo gì chứ, sao lại có thể coi mạng người như cỏ rác thế này, Phượng Khương Trần đau đầu muốn chết.
“Phù Lâm, đưa Cẩm Lăng xuống núi, xin hãy giúp ta chăm sóc huynh ấy.
Nếu ngươi có thể giúp ta đưa Cẩm Lăng bình an trở về kinh thành, sau này ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng.” Phượng Khương Trần đưa tay nắm chặt khẩu súng, cố gắng mở ra một con đường máu cho hai người họ.
“Khương Trần …” Vương Cẩm Lăng lắc đầu phản đối: “Giao ta cho bọn họ, bọn họ sẽ không lấy mạng của ta.” Nếu như muốn dùng tính mạng của Phượng Khương Trần để đánh đổi tự do của mình, hắn thà rằng không cần.
“Đừng có ngốc, nếu huynh bằng lòng đi với họ, huynh đã rời đi lâu rồi.” Một tiếng nổ vang lên, Phượng Khương Trần bắn vào tay tên nam nhân trước mặt mình, không đợi đối phương phản ứng, nàng nhanh chóng bước tới, răng rắc một tiếng đem cánh tay đối phương bẻ gãy, xoay ngang cùi chỏ, đập vào bụng dưới của đối phương, mạnh mẽ đến mức khiến đối thủ co quắp, cuộn mình lăn lộn đau đớn.
Đây là lợi thế của bác sĩ, nàng có thể hiểu rõ nên đánh vào bộ phận nào có thể khiến người đối phương không thể đứng dậy được vì đau đớn.
Nhân cơ hội, Phượng Khương Trần xoay người, hai tay cầm súng, bắn về con đường xuống núi, xé rách vòng vây của ba mươi sáu Thiên Cương: “Phù Lâm, đi…”
“Được.” Cho dù Vương Cẩm Lăng không đồng ý, Phù Lâm vẫn lao ra bế hắn xông ra ngoài.
Đùa à, ở lại có mà chờ chết cùng nhau, Phượng Khương Trần không phải là một nữ nhân nhu nhược.
“Thì ra là ngươi biết võ công.
Chuyện này có vẻ thú vị hơn rồi, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn vượt qua ba mươi sáu Thiên Cương, đúng là nằm mơ.” Huyên Phi rút cây roi dài từ thắt lưng của mình ra, hướng thẳng về phía Phượng Khương Trần quất mạnh tới.