Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1253






“Vậy được, đoạn đường tiếp theo đành phải làm phiền nàng rồi, chúng ta đi thôi.

Hắn khuôn mặt mang vẻ tươi cười đã đủ làm cho địch nhân mạnh mẽ đến đâu cũng tan thành mây khói, một cái nhấc tay cũng đẩy lùi quân địch lùi xa ngàn dặm, nhưng bây giờ thậm chí ra khỏi khe núi này cũng làm không được.

Không thể không nói, đối với một người nam nhân đây là đã kích rất lớn với họ, nếu không phải hắn có tính cách cởi mở và nữ nhân trước mặt lại là Phượng Khương Trần thì đã không thể nào chấp nhận được sự thật này.
“Cẩm Lăng, ta không thích nghe huynh nói như vậy, đừng nói gì phiền phức hay không phiền phức, tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng trong lòng ta, huynh giống như người thân của mình, giữa chúng ta không có phiền toái hay cảm tạ, đổi lại mà nói, nếu ta gặp nguy hiểm huynh chắc chắn cũng sẽ đến cứu ta, đúng không? Có khi lúc ấy huynh còn làm được nhiều hơn ta bây giờ.”

“Đúng vậy, chỉ cần muội nói cần Vương Cẩm Lăng ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ xuất hiện.” Vương Cẩm Lăng trịnh trọng hứa hẹn, tương tự nếu như nàng không cần, Vương Cẩm Lăng hắn cũng sẽ biến mất trước mặt nàng.
Hắn có thể làm bất cứ điều gì cho Phượng Khương Trần, thích nàng tin tưởng hắn, cần hắn ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, nhưng lại không muốn mình phải dựa dẫm vào nàng.

Đối với một cao thủ mạnh mẽ mà nói bọn họ không quen làm việc dựa vào người khác, kể cả người này là người hắn tín nhiệm và ngưỡng mộ cũng không được.

Mặc dù Vương Cẩm Lăng không phải là một người có võ công cao cường, nhưng vô luận là về thực lực hay năng lực Vương Cẩm Lăng đều có thể xứng đáng đảm đương được hai chữ cường giả.

Tình hình hiện tại đối với Cẩm Lăng là một đã kích rất lớn.
Nhưng … thực tế sẽ không thay đổi vì ý chí của một người nào đó.
Vì sắp đi nên nàng phải dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc trong khe núi.

Phượng Khương Trần không có ý định quay lại đây một lần nữa, nếu lại rơi từ độ cao vài trăm mét xuống đây đúng là không chết cũng mất nửa cái mạng liền, nàng không muốn bị mắc kẹt trong khe núi này mà chết đói.

Phượng Khương Trần tìm một nơi chôn xác những hộ vệ trung thành đã chết, sau đó chuẩn bị leo lên.

Tất nhiên, theo tình trạng hiện giờ của Vương Cẩm Lăng, đi lại cũng rất khó khăn rồi, muốn đi ra khỏi khe núi này phải dựa hoàn toàn vào việc được Phượng Khương Trần cõng đi.
Một người nam nhân to lớn làm gì cũng phải dựa vào một nữ tử như Phượng Khương Trần ở khắp mọi nơi.

Ngay cả khi Phượng Khương Trần giải thích rất nhiều nhưng trong lòng hắn phiền muộn vẫn không hề giảm bớt, cũng may Vương Cẩm Lăng hiểu rõ đây không phải là lúc cậy mạnh tỏ vẻ ta đây, hắn không chút miễn cưỡng nằm trên lưng Phượng Khương Trần, để nàng đưa ra ngoài.
Sau khi cõng thêm một người, tốc độ của Phượng Khương Trần vậy mà vẫn không hề chậm lại, không phải nàng có thể lực tốt, mà là Vương Cẩm Lăng quá gầy, cân nặng bây giờ còn không bằng một cô nương như nàng.
Mang theo Vương Cẩm Lăng trên lưng nàng nhanh chóng đi đến khe núi nơi mình leo xuống, khẽ lắc lắc kiểm tra độ an toàn của sợi dây phía trên.

Sau khi chắc chắn rằng nó vẫn còn rất ổn, Phượng Khương Trần lấy dây an toàn ra quấn quanh mình và Vương Cẩm Lăng.
“Cẩm Lăng, chúng ta phải đi lên rồi, huynh phải tự mình cẩn thận đấy.” Sau đó dùng hai tay nắm chặt sợi dây, nghiến răng trèo lên.
Cho dù Vương Cẩm Lăng nhẹ hơn đi nữa, giờ phút này Phượng Khương Trần vẫn thấy hai chân như nhũn ra, một mình leo lên cũng rất khó rồi, huống chi là cõng thêm một người.
Mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn cân nhưng Phượng Khương Trần không hề thả lỏng, nàng sợ sau khi nghỉ ngơi sẽ không còn động lực để leo tiếp nữa.

“Khương Trần, ta xin lỗi, nhìn thấy nàng cực khổ như vậy, ta thực sự cảm thấy mình rất kém cỏi.” Nằm trên lưng Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng nhìn nàng đầu đầy mồ hôi, ánh mắt tối sầm lại, cả người người trở nên trầm lặng.
Lúc này, hắn không nói gì cũng không làm gì cả, chính là đã để cho Khương Trần sự giúp đỡ tốt nhất.
Tuy nhiên, sau khi leo được vài chục mét, Phượng Khương Trần cảm thấy mình không thể bám trụ được.

Nếu không phải lúc nàng xuống khe núi đã cài một vòng chụp để bảo đảm an toàn, có lẽ sợ rằng chính mình không thể leo lên dù chỉ một bước.
“Ta vẫn đánh giá quá cao thể lực của mình rồi.” Kiếp trước nàng vốn là một bác sĩ ưu tú chứ không phải quân nhân xuất sắc gì, thậm chí khi ấy cũng chỉ vừa đạt tiêu chuẩn làm một bác sĩ quân y mà thôi.
Có rất nhiều phụ nữ trong số các bác sĩ làm công việc sơ cứu trên chiến trường, nhưng có rất ít phụ nữ được làm bác sĩ quân y.

Một trăm người may ra mới xuất hiện được một người, mà người này phải giống một người đàn ông cả về ngoại hình và thể chất.