Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1246






Phượng Khương Trần biết ý chí sinh tồn của người bệnh có đôi khi có thể quyết định được cả sống chết của họ, vì vậy cả một đêm Phượng Khương Trần đều thì thầm nói chuyện bên tai Vương Cẩm Lăng, lại không hề có phát hiện mỗi một câu nói của mình thốt ra cổ họng lại đau rát như bị dao cắt.
Buổi sáng thức dậy tay chân đều tê nhức, nhưng Phượng Khương Trần lại không hề nói một câu oán hận.

Nàng lấy tới một ít nước sạch giúp Vương Cẩm Lăng lau mặt và tay chân, đang chuẩn bị ra ngoài đổ nước thì lại nghe phía sau truyền đến âm thanh mỏng manh của Vương Cẩm Lăng: “Khương… Trần!”
“Bang……” Chậu thủy tinh trong tay Phượng Khương Trần rơi xuống đất vỡ vụn, nước bắn tung tóe khắp người Khương Trần.

“Cẩm Lăng, ngươi tỉnh?” Phượng Khương Trần xoay người chạy nhanh tới, nhìn thấy đôi mắt nửa mở của Vương Cẩm Lăng khiến cho Phượng Khương Trần lại lần nữa cười ra nước mắt.
Giờ khắc này nàng rốt cuộc hiểu rõ, tâm trạng của người nhà bệnh nhân khi nghe được bác sĩ nói “Người bệnh đã tỉnh” là như thế nào.
Giờ phút này, nàng không còn là bác sĩ thái độ lạnh lùng đối với người nhà bệnh nhân công bố bệnh nhân đã tỉnh, mà giờ phút này nàng chỉ là một người bình thường lo lắng cho người thân của mình.
“Cẩm Lăng, ngươi rốt cuộc đã tỉnh, thật tốt quá, thật tốt quá.” Có thể tỉnh lại, liền chứng minh Vương Cẩm Lăng đã không còn bị nguy hiểm đến tính mạng, hắn được thuộc hạ chăm sóc rất tốt, chỉ cần điều dưỡng một thời gian thân thể sẽ nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

“Khương Trần, có thể nhìn thấy nàng thật tốt.” Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, trong mơ hắn nghe thấy âm thanh của Phượng Khương Trần lại không nghĩ tới thật sự là Phượng Khương Trần.

Vương Cẩm Lăng cố hết sức giơ tay, muốn chạm tới Phượng Khương Trần một chút, xác định xem đây là sự thật hay vẫn là cảnh trong mơ, nhưng hắn phát hiện tay mình như nặng ngàn cân căn bản không thể nào cử động được.

Vẫn suy yếu như vậy.
Vương Cẩm Lăng thất vọng rũ tay xuống, Phượng Khương Trần thấy vậy vội vàng nắm chặt lấy tay hắn, dán lên trên gò má của mình: “Cẩm Lăng, là ta, ta tới, ta tới tìm ngươi.”

Cảm giác chân thật khi chạm vào Phượng Khương Trần khiến cho tâm tình Vương Cẩm Lăng càng tốt, chỉ là lúc hắn nhìn đến vẻ mặt mệt mỏi, gầy gò của Phượng Khương Trần lại nhịn không được đau lòng: “Vất vả cho nàng.”
“Không vất vả, không vất vả, chỉ cần ngươi không có việc gì ta cho dù vất vả hơn nữa cũng không sao cả!” Phượng Khương Trần cười đến rạng rỡ cho dù hôm nay trời u ám nàng cũng không thể nào dấu được niềm vui sướng trong lòng.
“Thật ngốc.” Vương Cẩm Lăng cười mắng một câu.
“Bất quá, ta thật sự rất vui, thật vui vì nàng đã tới tìm ta.

Khương Trần, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng có thể tới tìm ta.” Làm ta biết, ta không có bị toàn nhân thế từ bỏ.
Khương Trần, nàng không biết, ta chỉ có nàng, chỉ có một mình nàng.
Vương Cẩm Lăng rũ tay xuống, nhắm mắt lại quay mặt đi, không muốn để Phượng Khương Trần nhìn thấy bi thương cùng nước mắt trong mắt hắn.
Lần đầu tiên, Vương Cẩm Lăng bắt đầu oán hận Vương gia, bắt đầu oán hận những người trong gia tộc thấy chết mà không cứu.


Nếu không phải người thân của hắn cùng với những họ hàng trong gia tộc chỉ ở một bên đứng xem thì như thế nào lại để một nữ tử yếu đuối như Phượng Khương Trần một thân một mình chạy tới đây cứu hắn kia chứ.
Hắn không phải mê mụi chức vị gia chủ, vì hoàn thành khảo nghiệm ngay cả tánh mạng đều không cần.

Vào lúc hắn biết được người đối với hắn ra tay là ai, thì việc đầu tiên hắn làm chính là phát tín hiệu cầu cứu tới Vương gia.
Sau đó hắn vẫn luôn chờ đợi, chờ Vương gia phái người tới cứu hắn, nhưng chờ đến cuối cùng lại khiến hắn lạnh tâm.

Hắn biết chính mình bị gia tộc từ bỏ, gia tộc sẽ không vì một mình hắn mà hy sinh phần lớn thế lực để đối chọi với đối phương.
Bọn họ bị dồn ép tới phía sau hẻm núi, bọn chúng một lần lại một lần lao tới bao vây xung quanh, một người lại một người ngã xuống, nếu không phải Phượng Khương Trần chuẩn bị cho hắn những loại dược liệu kia, hắn có lẽ cũng đã sớm chết cùng với những người hộ vệ, làm sao còn có thể chờ được Phượng Khương Trần tới……