Phượng Khương Trần, ta không tin lần nào vận mệnh của ngươi cũng gặp may mắn như vậy, đường về kinh còn dài, ngược lại ta muốn nhìn xem, ngươi lợi hại đến đâu…
Sau khi chạy khỏi thành Dịch Thủy, Phượng Khương Trần cùng Phù Lâm đi dọc lên phương bắc, trên đường đi không nhìn thấy một bóng người, muốn tìm một phương tiện thay đi bộ cũng trở thành mong ước xa vời, hai người chỉ có thể dựa vào hai chân mà chạy, đi được hai ngày, lòng bàn chân Phượng Khương Trần đều phồng rộp lên.
Lúc gặp được một dòng suối nhỏ, Phượng Khương Trần rửa mặt mũi xong, bèn cởi giày, chọc thủng mấy nốt phồng, bôi thuốc lên, dùng một miếng vải sạch băng bó chân, lại tiếp tục xỏ giày, dáng vẻ dường như đã quá quen thuộc,
Một đại nam nhân như hắn ta không thể yêu kiều hơn so với một nữ tử nhu nhược như Phượng Khương Trần.
Sau khi rời khỏi thành Dịch Thủy, Phượng Khương Trần vẫn luôn trầm mặc một cách lạ thường, nàng thường xuyên ngẩn người, Phù Lâm đại khái đoán ra, Phượng Khương Trần đang lo lắng bị mai phục ám sát, ngay cả đêm đến hai người cũng không dám ngủ nhiều, mỗi người thay phiên nhau nghỉ ngơi vài mấy canh giờ ngắn ngủi, rồi lại tiếp tục lên đường.
Đi bộ cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc đến sáng ngày thứ ba mới chạy đến hẻm núi lớn Thái Lỗ Các, điều này có nghĩa là, việc mà bọn họ phải làm bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Phượng Khương Trần cũng không vội vàng xông qua hẻm núi, mà là trèo lên một điểm cao nhất, để chuẩn bị xem xét trước tình hình bên dưới hẻm núi lớn Thái Lỗ Các.
Mặc dù có liệp ưng quan sát trên không trung, nhưng mà liệp ưng lại không biết nói, căn bản sẽ không có cách nói cho nàng biết tình hình trong hẻm núi.
Hẻm núi lớn Thái Lỗ Các là một hẻm núi cẩm thạch, vách đá cheo leo, cao chót vót ngoằn ngoèo, vách đá dựng đứng gần như là vuông góc với mặt biển.
Độ rộng khe hở trên dưới gần bằng nhau, đáy cốc là một con sông, hùng vĩ hiểm trở, khiến người ta cảm thấy e sợ, Phượng Khương Trần ước lượng, nơi thấp nhất cũng phải cao hơn ba trăm năm trăm mét, muốn đi xuống cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Liệp ưng bay lượn một hồi lâu trên không trung, bèn đậu xuống tay Phù Lâm, chớp mắt với hắn ta.
“Phượng Khương Trần, Tiểu Khôi Khôi nói không nhìn thấy kẻ lạ, cũng không nhìn thấy đường đi, ngươi xác định người ngươi muốn tím ở hẻm núi này, ngã xuống đây rất có khả năng là đã mất mạng rồi.
” Phù Lâm không hề nể tình nói.
Phượng Khương Trần hung hăng trừng mắt lườm hắn ta: “Huynh ấy sẽ không chết.
”
Nói xong thì đi về hướng sườn núi thấp nhất, chuẩn bị từ nơi đó hạ xuống hẻm núi, nếu không có đường vậy thì tự mình tạo đường đi, chỉ cần đi qua đó chính là đường, hẻm núi lớn Thái Lỗ Các không có đường, nàng liền tạo ra một con đường.
Phù Lâm và Tiểu Khôi Khôi liếc mắt nhìn nhau, đi theo sau Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, ngươi chắc chắn muốn đi xuống dưới đấy sao? Dựa vào năng lực của ngươi chắc chắn không thể đi xuống dưới đó.
”
“Ta tự có cách.
” Phượng Khương Trần lật mở balo vác trên vai ra, lấy từ trong túi một số dụng cụ leo núi.
“Ngươi chuẩn bị thật đầy đủ.
” Phù Lâm cứng họng, vẻ mặt nể phục.
Mấy công cụ Phượng Khương Trần lấy ra hắn ta cũng không thấy lạ lẫm, chẳng qua mấy đồ dùng của Phượng Khương Trần có chút tinh tế hơn thôi.
“Ta đến đây để cứu người, không chuẩn bị đầy đủ mà đã tới, vậy thì chẳng khác nào hại mình hại người.
” Vì Phù Lâm nói Vương Cảnh Lăng ngã xuống sẽ mất mạng, nên Phượng Khương Trần không còn khách sáo với hắn ta nữa.
Cố định chắc móc sắt, chắc chắn sẽ không bị tuột, Phượng Khương Trần khóa chặt các móc khóa trên balo, giật giật vài cái, đứng ở bên vách đá: “Phù Lâm, ta muốn đi xuống, ngươi thì sao?”