Ngày thứ ba, lúc mặt trời lặng, hai người cuối cùng cũng đến thành Dịch Thủy.
Trên đường đi, có lẽ bởi vì tốc độ của Tiểu Bạch rất nhanh, cũng có thể do nhân mã của Trắc Đông Minh lợi hại nên đã kiềm chân được kẻ xấu, tóm lại ngoại trừ xui xẻo gặp phải một đám trộm ngựa ra thì trên đường đi, Phượng Khương Trần đều không gặp phiền phức gì, ngẫu nhiên gặp một vài kẻ không có mắt, thấy tướng mạo của nàng mà nổi sắc tâm cũng bị Phù Lâm dọa bỏ chạy.
Không thể không nói, Phù Lâm còn chưa đủ lợi hại, không thể giấu đi khí thế đặc trưng cho cao thủ của mình.
Nhìn cử chỉ và thần sắc của Phù Lâm thì đã biết hắn ta là cao thủ, người bình thường căn bản không dám chọc vào, Phượng Khương Trần cũng vui vẻ có được một bảo tiêu miễn phí.
Mắt thấy cửa thành sắp đóng lại, Phượng Khương Trần ra hiệu Phù Lâm tăng tốc: “Chúng ta vào thành nghỉ ngơi một đêm đi.” Nửa đêm đi vào đại thung lũng cũng chỉ có bỏ mạng, bây giờ dù thời gian gấp cũng không thể không chú ý đến an toàn của bản thân.
Nàng muốn sống sót quay về, nàng còn muốn trở về xin lỗi Cửu Hoàng thúc, trở về nói cho Lam Cửu Khánh biết nàng còn sống để hắn không phải lo lắng.
“Ta không thể vào thành, ta ở ngoài đây chờ ngươi, sáng mai chúng ta gặp lại ở ngoài thành.” Phù Lâm không điệp bàn và lộ dẫn nên không thể vào thành, sau bao lần vấp phải trắc trở, Phù Lâm đã hiểu rất rõ điều này.
“Không cần lo lắng, có ta ở đây.” Trắc Đông Minh đúng là một đứa bé ngoan, ngoại trừ chuẩn bị lộ dẫn thì còn đưa cho nàng một tấm lệnh bài của Túc thân vương phủ, tiện cho nàng cầu cứu quan phủ trên đường đi.
Có tấm lệnh bài này, cho dù đi khắp Đông Lăng nàng cũng chẳng sợ.
Đương nhiên tấm lệnh bài của Cửu Hoàng thúc cũng có thể dùng, chẳng qua nó quá kiêu căng, lấy ra rấy dễ khiến người khác lóe mù mắt nên nàng phải khiêm tốn một chút.
Chỉ chậm trễ một chút như thế, lúc hai người vừa chạy đến cửa thành thì nó cũng vừa vặn đóng lại, Phượng Khương Trần lúng túng đến dưới cổng thành, lấy tấm lệnh bài của Túc thân vương phủ ra rồi kêu to: “Mở cửa thành.”
“Là ai ồn ào phía dưới? Cửa thành đã đóng, muốn vào thành thì đợi sáng sớm mai.” Người canh cửa thành cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, có thể thấy được bọn họ đã quen với mấy chuyện này.
“Được rồi, chúng ta không vào thành nữa, nghỉ ngơi ở ngoài cũng giống vậy thôi.” Phù Lâm thường xuyên vòng tới vòng lui ở cửa thành các nước, sớm đã quen với hành động của những người này.
“Chúng ta phải nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới có sức lực đi cứu người.” Phượng Khương Trần không nói cho Phù Lâm biết, trải qua mười ngày cưỡi ngựa liên tục không ngừng, bên đùi nàng đã sớm bị mài tới mức vết thương chồng chất, không chỗ nào lành lặn.
Nếu không phải trước đó nàng đã bôi thuốc, lại mặc thêm trang phục chống rét và chống nước thì bây giờ thứ mà Phù Lâm nhìn thấy chính là hai cái đùi đẫm máu.
Phù Lâm chỉ cưỡi ngựa ba ngày, nhưng còn nàng đã mười ngày, vết thương bên đùi khủng bố tới mức nào cũng chỉ có bản thân nàng biết.
“Tùy ngươi.” phù lâm cũng không kiên trì nữa, chạy suốt ba ngày liên tục, họ vẫn luôn ngồi lắc lư trên lưng ngựa, ngay cả hắn cũng không chịu nổi chứ đừng nói đến một cô nương như Phượng Khương Trần.
Hơn nữa trước đó Phượng Khương Trần cũng đã chạy suốt mấy ngày, nhìn dáng vẻ của nàng quả thật cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Thấy Phù Lâm đồng ý, Phượng Khương Trần lập tức hắng giọng rồi tự giới thiệu: “Ban sai của Túc thân vương phủ, mau mở cửa thành.”
Ba ngày nay đều cùng ở cùng với Phù Lâm, nàng không thể tìm được cơ hội nào để xử lý vết thương bên đùi.
Cuối cùng hôm nay cũng được vào thành, nàng thế nào cũng phải tìm cơ hội xử lý vết thương bên đùi mình một chút, nếu không thì hai chân của nàng nhất định sẽ nhiễm trùng, cho dù không phải thối rữa nhưng chẳng may Cẩm Lăng thấy vết thương của nàng thì cũng không tốt.
Hai chân nàng đau tới chết lặng, mấy ngày nay ngồi trên lưng ngựa, nàng ngay cả di chuyển cũng không muốn làm, chỉ cần khẽ cử động sẽ đau nhức như bị xé nát.
Nhưng dù cho như thế, nàng vẫn muốn duy trì dáng vẻ như không có chuyện gì.