Đường đường nam tử hán lại một con mãng xà đã chết dọa cho hôn mê hai lần.
“Người Dạ Thành có dễ bắt nạt hay không là chuyện của Dạ thiếu chủ, con mãng xà này là hung thủ khiến Dạ thiếu chủ bị thương, bản vương giao nó cho ngài trút giận, lẽ nào vẫn chưa đủ sao? Đương nhiên, nếu Dạ thiếu chủ vẫn chưa hài lòng cũng không sao.
Hôm nay, bản vương nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng, xin Dạ thiếu chủ cứ yên tâm.
Bản vương đã cho người bao vây lại Thú Uyển, điều tra rõ ràng người ở Thú Uyển, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến Dạ thiếu chủ ngài hài lòng.” Ngươi không hài lòng thì dây dưa đến ngươi hài lòng mới thôi.
Cửu hoàng thúc cười nhạt, ánh mắt cảnh cáo quét qua Tây Lăng Thiên Lâm.
Tâm tư của Tây Lăng Thiên Lâm sao Cửu hoàng thúc lại không biết chứ.
Đợi hoàng thượng đến? Vậy cũng cần hoàng thượng thấy được tin tức ở Thú Uyển, vậy hoàng thượng cũng phải có thời gian đến Thú Uyển.
Hôm nay hoàng thượng rất bận, thậm chí buổi tối cũng chưa chắc có thời gian ngủ.
Muốn đợi hoàng thượng đến, thì cứ đợi đến năm sau đi.
Tất cả người ở Thú Uyển đều phải ở đây tiêu hao sức lực cùng hắn, đừng hòng ăn, đừng dòng ngủ, bởi vì hắn không cho phép.
Sắc mặt Dạ Diệp rất khó coi, đôi môi không còn huyết sắc, nhìn qua rất giống người chết.
Nghe thấy lời của Cửu hoàng thúc thì mắt phóng đại, rất lâu sau mới tức giận gào lên: “Cửu hoàng thúc, bản thiếu nói không cần truy cứu, ngươi không cần tra nữa, chuyện này bản thiếu chủ sẽ không tìm Đông Lăng gây phiền toái, bây giờ bản thiếu chủ muốn xuất cung.”
Nói xong, Dạ Diệp hất chăn chuẩn bị xuống giường, nào biết hai chân vừa chạm đất chân liền mềm nhũn, nếu không phải Tây Lăng Thiên Lâm nhanh đỡ lấy hắn, nếu không hắn đã bổ nhào vào đống xác mãng xà rồi.
“Dạ Diệp, ngươi…” Tây Lăng Thiên Lâm vừa chạm vào thì cảm thấy cơ thể nắm nóng đến dọa người.
Toàn thân Dạ Diệp nóng bừng, đây là phát sốt rồi.
“Ta không sao.” Dạ Diệp cắn răng ngã lại xuống giường, cánh tay trái vô lực gác ở một bên, chỗ vết thương đen dần, đáng tiếc chỉ có Cửu hoàng thúc chú ý đến, nhưng có đánh chết Cửu hoàng thúc không nhắc nhở Dạ Diệp.
Cửu hoàng thúc chỉ sợ Dạ Diệp chưa đủ thảm.
“Toàn thân ngươi nóng bừng, tiếp tục như thế cho dù không chết cũng thành tên ngốc.” Lời này bề ngoài nói với Dạ Diệp nhưng thực chất là nói cho Cửu hoàng thúc nghe.
Chỉnh Dạ Diệp như thế nào cũng được nhưng nếu xảy ra án mạng thì phiền phức rồi, Dạ thành chủ có mỗi đứa con này, hắn tin Cửu hoàng thúc sẽ có chừng mực.
Dạ Diệp muốn kiên quyết tiếp nhưng lời của Tây Lăng Thiên Lâm khiến hắn kiêng dè, hắn thà chết cũng không muốn thành tên ngốc.
Dạ Diệp nằm lại xuống giường lạnh không nói chuyện, dáng vẻ đó muốn thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu.
Cửu hoàng thúc tuyệt đối là một người tốt, không cần Dạ Diệp mở miệng đã chủ động nói: “Thân thể Dạ thiếu chủ không tốt, đi mời Phượng cô nương qua đây.”
“Dạ.”
“Ta không… ” Dạ Diệp tức giận, lời từ chối vừa ra khỏi miệng đã bị Tây Lăng Thiên Lâm bịt miệng lại: “Dạ Diệp, việc nhỏ không nhịn ảnh hưởng đến việc lớn, nhịn một lúc để tránh ngày sau ưu phiền.
Một tên đại nam nhân như ngươi so đo với một nữ tử mới cập kê làm gì.”Tây Lăng Thiên Lâm cố ý nhấn mạnh Phượng Khương Trần tuổi nhỏ, khuyên Dạ Diệp đừng nên so đo với một đứa trẻ.
“Ta nhịn.” Dạ Diệp mạnh mẽ cắn rách môi, trong mắt không giấu nổi nhục nhã.
Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên hắn hiểu cảm giác bị sỉ nhục, hết đợt này đến đợt khác bị sỉ nhục đều do Cửu hoàng thúc cho.
Dạ Diệp tràn đầy hận ý, tức giận nhìn Cửu hoàng thúc.
Cửu hoàng thúc không quan tâm, hắn với Dạ Diệp sớm đã là kẻ thù của nhau rồi, Dạ hận hắn hay không đều không quan trọng.
Hơn nữa, hắn sẽ để ý đến sự hận thù của Dạ Diệp sao? Dạ Diệp xem mình là thứ đồ gì chứ.