Một câu súc sinh của Cửu hoàng thúc khiến Dạ Diệp tức điên, người không nghe rõ còn tưởng “súc sinh”
mà Cửu hoàng thúc nói là hắn: “Không cần, bản thiếu chủ…”
Lời chưa nói xong đã thấy mấy chục thị vệ ôm khúc mãng xà nối đuôi nhau đi vào, pang pang pang… từng khối thịt ném trước mặt Dạ Diệp, cuối cùng là đầu mãng xà.
Răng độc của mãng xà đã được nhổ hết, miệng mãng xà há to, đầu lưỡi rụp xuống, mắt nó trừng to giống như chỉ một giây sau nó sẽ bật lên cắn người.
Cảnh này nhìn qua rất hung ác đáng sợ, máu mãng xà chảy khắp mặt đất, mùi tanh hôi của thịt gay mũi ngút trời.
Ác… Thái tử, Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm thật sự không chịu nổi mùi vị này, bọn họ không màng đến hình tượng mà nôn mửa tại chỗ, sau khi nôn cả nửa ngày mới thích ứng được cái mùi này thì tránh mắt không dám nhìn xác mãng xà nữa.
Bọn họ còn nghĩ thầm tại sao Dạ Diệp lại không có phản ứng gì nào biết, vừa ngẩng đầu đã thấy Dạ Diệp đảo mắt, “đông” một tiếng ngất đi… Phượng Khương Trần nói không sai, người bị mãng xà đuổi cắn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, chỉ cần nhìn thấy mãng xà sẽ liên tưởng đến da lành lạnh và nhơn nhớt của mãng xà, với cả mùi tanh hôi của đầu lưỡi mãng xà và ánh mắt hung dữ của nó.
Vốn ba người bọn thái tử tưởng rằng Cửu hoàng thúc nể tình Dạ Diệp bị thương lại vừa hôn mê mà bỏ qua cho Dạ Diệp, ai ngờ Cửu hoàng thúc lại không nhanh không chậm hạ lệnh: “Dạ thiếu chủ bị kinh hãi quá rồi, người đâu, xách thùng nước lạnh đến dội cho Dạ thiếu chủ tỉnh.”
Cố ý nhấn mạnh là nước lạnh, vào thời tiết giữa mùa thu này nếu bị dội nước lạnh mà không kịp thời thay y phục sẽ bị nhiễm lạnh, Cửu hoàng thúc là muốn Dạ Diệp không chết cũng phải lột một lớp da.
Đông Lăng Tử Lãng và thái tử không có ý định quản, nhưng Tây Lăng Thiên Lâm lại không thể không quản.
Tây Lăng Thiên Lâm căng cứng da đầu tiến lên trước, nỗ lực bày ra khí phách thái tử: “Cửu hoàng thúc, việc gì cũng phải dừng lại đúng lúc, nói thế nào thì Dạ Diệp cũng là thiếu chủ Dạ Thành, thành chủ tương lai của Dạ Thành.
Hắn sai nhưng hôm nay hắn cũng đã nếm đủ khổ rồi, mong Cửu hoàng thúc nể mặt Dạ Thành, đủ rồi thì thu tay lại.”
Bất kể là sự việc đúng hay sai thì bản năng của con người sẽ luôn đồng tình với người bị thương.
Tây Lăng Thiên Lâm cho rằng nếu Phượng Khương Trần đã không sao thì chuyện này không cần thiết phải truy đến cùng, nhưng lại không nghĩ đến nếu Phượng Khương Trần không tránh kịp thì hậu quả có lẽ sẽ không còn một mảnh xương nào.
Không thể vì Phượng Khương Trần không sao mà bỏ qua sự thật Dạ Diệp có mưu đồ sát hại nàng.
Mí mắt Cửu hoàng thúc khẽ động, khóe miệng dương lên một nụ cười lạnh lùng nói: “Lâm thái tử đang dạy bản vương làm việc? Hay lang đang cảnh cáo bản vương? “
“Cửu hoàng thúc nặng lời rồi, bản cung chỉ nói thật, hà tất vì một chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa Dạ Thành và Đông Lăng.” Tây Lăng Thiên Lỗi cười tự tin, so sánh với thái tử, cho dù Tây Lăng Thiên Lâm cầu xin thì về mặt khí thế không hề yếu, càng không đánh mất thân phận thái tử của mình.
“Lâm thái tử nói không sai, tuyệt đối không thể vì chút chuyện cỏn con mà ảnh hưởng đến tình cảm của Đông Lăng và Dạ Thành, vì thế bản vương quyết định điều tra kỹ lưỡng chuyện này, nhất định sẽ tra rõ chân tướng chuyện Dạ thiếu chủ và Tô Quán tiểu thư bị thương.”
Thú Uyển là khu săn bắn của hoàng gia, mỗi một khu vực đều được kiểm soát chặt chẽ, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện con mồi ăn thịt người như mãng xà.
Con cự mãng này xuất hiện vô căn cứ, vừa ra đã lao thẳng vào Tô Quán tiểu thư, khiến Tô Quán tiểu thư và Dạ thiếu chủ bị thương.
Bản vương nhất định sẽ tra rõ hung thủ sau màn, cho Dạ Thành và Tô gia Nam Lăng một lời giải thích rõ ràng.” Cửu hoàng thúc rõ ràng biết chân tướng như thế nào còn bày ra dáng vẻ lời lẽ chính đáng như vậy.
Nếu Phượng Khương Trần ở đây, chắc chắn sẽ nói Cửu hoàng thúc thật sự quá vô lại, quá âm hiểm.
Hắn đã dự đoán rất chuẩn Dạ Diệp và Tô Quán sẽ không thừa nhận con mãng xà này là do bọn họ dùng để đối phó với Phượng Khương Trần.
Tây Lăng Thiên Lâm bị lời này của Cửu hoàng thúc làm cho nghẹn họng, hắn ta không tin Cửu hoàng thúc chưa hỏi rõ việc xảy ra ở Thú Uyển và chưa đoán ra lai lịch của con mãng xà này.
Rõ ràng là Cửu hoàng thúc biết rõ chân tướng của việc này còn nói như vậy, đúng là vô lại, nhưng bọn họ lại không thể nói mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Cửu hoàng thúc lấy danh chính nghĩa mượn cơ hội chỉnh bọn họ.