Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1204






Thái Tử, Đông Lăng Tư Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm vội vàng đứng lên.

Dạ Diệp cũng sửng sốt, không tự chủ được ngồi thẳng, bốn người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tựa như không thể tiếp nhận sự thật Cửu hoàng thúc sẽ xuất hiện, Dạ Diệp và Thái Tử càng hoảng loạn bất an.
“Lời này của Thái Tử là có ý gì? Bổn vương không thể tới sao? Bổn vương nếu không tới còn không biết Thái Tử ngươi mềm yếu như thế, một thành chủ nho nhỏ cũng có thể uy hiếp ngươi, tốt lắm, đây là Đông Lăng Thái Tử, thật là cho Đông Lăng chúng ta mặt mũi.” Cửu hoàng thúc ánh mắt lạnh băng không có một tia cảm xúc nhìn Thái Tử.
Thái Tử chỉ cảm thấy bản thân rơi vào động băng, toàn thân đều rét run: “Hoàng thúc, không, không phải…”

Hắn không nghĩ tới hoàng thúc sẽ đột nhiên xuất hiện, nếu hắn biết khẳng định sẽ không chút do dự mà từ chối đề nghị của Dạ Diệp, nhất định sẽ không màng tất cả đứng một bên với Phượng Khương Trần… …
“Không phải cái gì? Thái Tử, ngươi thật làm hoàng thúc thất vọng, thân thể Đông Lăng Thái Tử có thể không tốt nhưng khí thế cũng không ra sao, như vậy không xứng ngồi vị trí Thái Tử.”
Đây là lần đầu tiên Cửu hoàng thúc công khai thể hiện thái độ không hài lòng đối với Thái Tử, đồng thời đây cũng là lời cảnh cáo rằng từ hôm nay trở đi Cửu hoàng thúc sẽ không còn ủng hộ Thái tử nữa, Thái tử có thể ngồi vững vị trí đó không thì phải phụ thuộc vào bản lĩnh của mình…
Cửu hoàng thúc đứng trong phòng, mạnh mẽ đè ép khí thế của bốn người Thái tử, Đông Lăng Tử Lãng, Tây Lăng Thiên Lâm và Dạ Diệp xuống.

Cộng với nhân mã đằng sau hắn, toàn bộ như nói với bốn người ở đây rằng ở Thú Uyển này hắn chính là Vương, tất cả ở Thú Uyển này do hắn làm chủ, nếu hắn không vui chỉ cần một câu mệnh lệnh có thể ném bốn người thái tử ra ngoài.
Tây Lăng Thiên Lâm lặng lẽ trốn vào trong góc, tuyên bố rằng không chen vào chuyện này.

Trong tình thế không ai mạnh, Cửu hoàng thúc đã dùng vũ lực khống chế Thú Uyển, hắn ta lấy cái gì đùa với Cửu hoàng thúc.

Cửu hoàng thúc chính là một tên điên, hắn ta không muốn chơi với một tên điên.
Đông Lăng Tử Lãng nhắm mắt, không quay lại há miệng định nói gì đó nhưng vẫn không nói ra.


Một khi Cửu hoàng thúc động tính thật ai khuyên cũng vô dụng.

Bây giờ hắn ta chỉ hi vọng mẫu hậu hắn thông minh một chút lau sạch đuôi đi, đừng để người khác nắm được chứng cứ.
Thái tử lại muốn giải thích rõ ràng nhưng Cửu hoàng thúc căn bản không muốn để tâm đến thái tử, tất cả những việc mà thái tử làm khiến Cửu hoàng thúc rất thất vọng.

Bao nhiêu năm nay, Cửu hoàng thúc vẫn luôn bảo vệ thái tử, đây cũng xem như là trả lại tình nghĩa nắm đó mẫu thân thái tử chăm sóc Cửu hoàng thúc rồi.
Cửu hoàng thúc lệnh cho người ở đằng sau mang đến một cái ghế, tùy tiện cẩu thả ngồi giữa phòng đối diện với Dạ Diệp: “Dạ thiếu chủ, toàn bộ sự vật ở Thú Uyển này tạm thời do bản vương tiếp quản.

Dạ thiếu chủ xảy ra chuyện ở Đông Lăng, bản vương vô cùng thấy có lỗi, nếu Dạ thiếu chủ có điều kiện gì cứ nói với với bản vương, bản vương sẽ tận lực khiến Dạ thiếu chủ hài lòng.”
Cửu hoàng thúc nhắm mắt gõ nhẹ tay vịn, nhàn nhã không giống như đang bàn chính sự.
Dạ Diệp cắn răng nghiến lợi, cục diện tốt đẹp bị Cửu hoàng thúc phá vỡ, chỉ trong chớp mắt ưu thế của hắn không còn nữa, thế này hắn còn bàn gì nữa.

Dạ Diệp cũng là chúa kiêu ngạo, khí thế Cửu hoàng thúc mạnh, cục diện lớn thì cũng không thể tỏ ra yếu thế, hắn ta chống đỡ thân thể ngồi thẳng nói: “Cửu hoàng thúc, bản thiếu chủ bị mãng xà Đông Lăng cắn bị thương ở Thú Uyển, chuyện này ngài có phải nên cho Dạ thành ta một lời giải thích.


Chỉ nói Dạ Thành mà không nói Dạ Diệp là muốn dùng Dạ Thành trấn áp Cửu hoàng thúc, khiến cho Cửu hoàng thúc hiểu rõ thân phận và địa vị của hắn ta.
“Đó là chuyện đương nhiên, Dạ thiếu chủ muốn giải thích như thế nào?” Không đợi Dạ Diệp mở miệng Cửu hoàng thúc đã tiếp tục nói: “Dạ thiếu chủ bị con súc sinh đó cắn bị thương vậy bản vương sẽ giao con súc sinh đó cho Dạ thiếu chủ tự mình trừng trị.

Ngươi đâu, khiêng con súc sinh đó vào đây.”
Cửu hoàng thúc sớm đã chuẩn bị, dám ức hiếp đến người của hắn, hôm nay hắn nhất định phải khiến cho Dạ Diệp cả đời khó quên.