Yêu, là còn thương nhiều hơn so với thích.
Được Cửu Hoàng thúc trấn an, tâm tình Phượng Khương Trần liền dần dần bình ổn lại.
Cửu Hoàng thúc thấy thế, nửa phần là dò hỏi nửa phần lại có chút mong chờ nói: “Khương Trần, nàng cũng thích ta, không chán ghét ta, vậy hôm nay ta không rời đi có được không?”
Nếu Phượng Khương Trần ngầng đầu, nhất định có thể nhìn thấy bộ dạng đáng thương vô cùng của Cửu Hoàng thúc.
“Không được…” Phượng Khương Trần đẩy Cửu Hoàng thúc ra, trên mặt còn vương lệ, trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa tình ý nồng đậm.
Nhưng lời nói ra lại lí trí mười phần, hoàn toàn không bị Cửu Hoàng thúc mê hoặc.
Thích là chuyện thích, nhưng nàng không thể bởi vì thích mà huỷ hoại đi tương lai của chính mình.
Cửu Hoàng thúc ở lại đây càng lâu thì mối phiền phức của nàng sẽ càng lớn, bất cứ lúc nào có người lôi chuyện này ra thì nàng cũng hết đường chối cãi.
Bốp… Cửu Hoàng thúc đánh vào mông Phượng Khương Trần, ai oán nói: “Phượng Khương Trần, nữ nhân này, nàng thật đúng là đồ đáng ghét.”
“Sai, ta cả ngày rảnh rỗi không có việc gì là để nghĩ xem làm thế nào để trộm hương thưởng ngọc đó.”
Cửu Hoàng thúc đặt Phượng Khương Trần lên giường, cầm lấy thuốc mỡ bên cạnh, chuẩn bị bôi thuốc cho nơi riêng tư nào đó của Phượng Khương Trần.
“Ta tự mình làm dược.” Phượng Khương Trần sau có thể không biết xấu hổ như thế a, hai chân khép chặt là để không cho Cửu Hoàng thúc động tay.
Nhưng Cửu Hoàng thúc nào có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn nghiêm giọng nói: “Là ta làm bị thương, nên đương nhiên ta phải tự mình giải quyết hậu quả chứ.
Nàng yên tâm, ta cam đoan sẽ thật nhẹ nhàng mà.”
Nói xong, Cửu Hoàng thúc trực tiếp nắm hai chân Phượng Khương Trần, dứt khoát tách ra, cúi đầu, nhìn chằm chằm cơ thể Phượng Khương Trần, mắt sáng quắc như tên trộm.
“Huynh nhắm mắt lại.” Phượng Khương Trần bị Cửu Hoàng thúc nhìn chằm chằm cảm thấy rất ngại, nhưng không có biện pháp đẩy hắn ra nên đành phải kéo cái chăn bên cạnh che kín mặt mình, làm bộ như không nhìn thấy gì cả.
Hai mắt Cửu Hoàng thúc rực ánh lửa, nhiệt nóng làm nàng không tự chủ được mà đầu hàng, để Cửu Hoàng thúc muốn làm gì thì làm.
“Nàng muốn nóng chết hả?” Cửu Hoàng thúc đặt thuốc mỡ qua một bên, kéo cái chăn trên mặt Phượng Khương Trần xuống.
Phượng Khương Trần túm qua túm lại không cho hắn kéo ra: “Huynh nhanh chút đi thì ta sẽ không bị nóng chết nữa.”
“Được được được, ta làm nhanh.” Cửu Hoàng thúc không còn cách nào khác, chỉ có thể thả Phượng Khương Trần ra, lấy ra chút thuốc mỡ bôi cho Phượng Khương Trần.
Không biết là cố ý hay vô tình mà tay trái có chút vụng về, luôn chạm vào nhưng nơi không nên chạm, Phượng Khương Trần cắn răng, không cho mình phát ra âm thanh rên rỉ.
Phượng Khương Trần không lên tiếng, Cửu Hoàng thúc lại làm bộ như không biết gì.
Trong trong ngoài ngoài, không bỏ sót một chỗ nào.
Thế này làm gì giống bôi thuốc chứ, rõ ràng chính là tra tấn.
“Huynh đây là bôi thuốc hay là tra tấn ta vậy hả?” Phượng Khương Trần thật sự không nhịn được nữa, bị Cửu Hoàng thúc bôi thuốc như vậy thực sự quá đáng sợ rồi.
Vấn đề này phải trả lời thế nào đây?
Khuôn mặt tuấn tú của Cửu hoàng thúc ửng đỏ, rất không tự nhiên, thấy vẻ mặt hứng thú của Phượng Khương Trần, dáng vẻ không có được đáp án tuyệt đối không bỏ qua, Cửu hoàng thúc hiểu ra, vấn đề này hắn cần phải trả lời.
Cửu hoàng thúc tự trấn định, nghĩ một chút quyết định ăn ngay nói thật, không thể bởi vì sợ mất mặt, mà bỏ lỡ cơ hội bắt được tâm của mỹ nhân.