Bây giờ Phượng Khương Trần không còn phản kháng nữa, thật sự thì toàn thân nàng lúc này đều đã mềm nhũn cả rồi, đâu còn sức lực mà phản kháng nữa.
“Đông Lăng Vũ Cửu, đồ tiểu nhân.
Ngài lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Phượng Khương Trần bất mãn than thở, nhẹ giọng oán giận.
Phượng Khương Trần say rồi liền hiểu được hôm nay Cửu Hoàng thúc tính toán gì.
Đúng là tên tiểu nhân âm hiểm mà!
Cửu Hoàng thúc đặt Phượng Khương Trần lên giường, cả người cũng nằm xuống.
Hắn chống khuỷu tay phải xuống giường rồi lấy tay còn lại vén gọn lại mất lọn tóc loạn xạ của Phượng Khương Trần.
“Tiểu nhân, tiểu nhân, tên tiểu nhân mượn rượu làm chuyện xấu.” Hai tay Phượng Khương Trần khua khua loạn xạ, Cửu Hoàng thúc liền trực tiếp đè hai tay nàng lại, đặt xuống trán nàng một nụ hôn: “Khương Trần, nàng nói ta tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp nạn mượn rượu làm chuyện xấu.
Vậy ta đành phải thuận theo ý nàng làm thật tốt rồi.
Khương Trần…đây là nàng muốn đó, nếu nàng đã muốn như vậy rồi thì bản vương liền cố gắng hoàn thành cho nàng xem!”
Cửu Hoàng thúc cúi đầu hôn lên môi Phượng Khương Trần, chặn lại toàn bộ lời từ chối của nàng.
Hắn phất tay một cái màn rèm liền buông xuống, chiếc giường nhỏ cứ như vậy biến thành một thế giới khác của riêng bọn họ.
Đêm khuya, tình cảm mặn nồng, trong phòng ánh nến mờ tối càng khiến không khí mập mờ hơn, Cửu hoàng thúc đẩy Phượng Khương Trần về sau, tay trái linh hoạt cởi bỏ y phục nàng.
Thân thể đột nhiên mát lạnh khiến Phượng Khương Trần đang chuếnh choáng có chút tỉnh táo lại, nhận ra tình trạng hiện tại của hai người nàng cũng không có ý định chống cự, chỉ có dưới tình huống như vậy nàng mới nhận ra mình và Cửu hoàng thúc đang ở rất gần, rất gần…
Không muốn chống cự thì cứ tận hưởng tốt là được, Cửu hoàng thúc muốn về phủ, bên ngoài nàng tỏ vẻ không thèm để ý chút nào, nhưng thực ra nàng không muốn, nhưng nàng lại không có cách nào cả, Cửu hoàng thúc nếu không đi, nói không chừng nàng sẽ bị người thả lồng heo trôi sông mất.
Phượng Khương Trần cử động thân thể để bản thân nằm thoải mái hơn, đúng lúc Cửu hoàng thúc đưa tay trái vào quần lót nàng, Phượng Khương Trần mới nghĩ đến chuyện mình bị người đùa bỡn ban ngày.
Mượn say rượu vòng tay ôm lấy cổ Cửu hoàng thúc, đưa lưỡi ra liếm khẽ tai Cửu hoàng thúc, quyến rũ nói: “Đông Lăng Vũ Cửu, tay trái của ngươi thật linh hoạt, tay phải của ngươi có bị thương nặng hơn nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi.”
Lúc nói chuyện xoay người một cái liền đụng phải chỗ bị thương trên tay phải của Cửu hoàng thúc.
Phượng Khương Trần biết tay phải Cửu hoàng thúc tổn thương như thế nào, chỉ trừng phạt nhẹ một chút liền ngoan ngoãn rời đi, nếu tay phải của Cửu hoàng thúc thực sự bị phế đi thì người hối hận nhất chính là nàng.
Đối với hành động nhỏ này của Phượng Khương Trần, đừng nói là biến sắc, ngay cả lông mày Cửu hoàng thúc cũng không động đậy, nở một nụ cười xảo quyệt: “Phu nhân hài lòng là được.”
Trên thân Phượng Khương Trần chỉ còn một cái yếm màu xanh nhạt, Cửu hoàng thúc không nhịn được khi đối mặt với Phượng Khương Trần mê người quyến rũ như vậy, cúi đầu mạnh mẽ hôn môi nàng, nụ hôn nóng rực bá đạo, giống như muốn nuốt trọn Phượng Khương Trần vậy.
Phượng Khương Trần, ta nhớ nàng, ta muốn nàng!
Môi vội vàng dây dưa với Phượng Khương Trần, tay trái không bị thương cũng không có rảnh rỗi, tay phải của hắn bị thương nên tay trái của hắn cực kỳ bận rộn, tay trái phủ lên ngực Phượng Khương Trần, xoa nắn khối mềm mại trước ngực nàng.
“Ừm… A.” Chỉ là một nụ hôn, một động tác vuốt nhẹ khiến trong lòng Phượng Khương Trần nóng lên, toàn thân cũng nóng lên, trong người giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, dưới bụng có một dòng nước chảy ra, hai chân bất giác cũng mở ra, dáng vẻ mặc cho người làm, Phượng Khương Trần bất an uốn éo người, hai mắt mê ly hiện lên sự ngạc nhiên.