Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1170






“Không cần.” Cửu Hoàng thúc rốt cục cũng gắp được miếng rau trong bát, đang chuẩn bị đút đến miệng thì tay lại run lên kịch liệt trực tiếp làm rơi miếng rau lên áo.

Cửu Hoàng thúc lại làm như bình tĩnh phủi phủi miếng rau xanh ra khỏi áo rồi lại tiếp tục gắp rau.
Nếu cái tay phải kia của Cửu Hoàng thúc thật sự bị phế rồi thì hắn nhất định sẽ trở thành người tàn tật được lưu danh sử sách, rất đáng khâm phục.

Phượng Khương Trần không phải là người nhiều chuyện nhưng thấy tay phải của Cửu Hoàng thúc không dùng được xong hết lần này đến lần khác hắn làm rơi vãi thức ăn liền chịu không được.


Cửu Hoàng thúc à, ngài có cần phải chà đạp chỗ thức ăn như vậy không hả?
“Để ta đổi cho ngài cái thìa.” Cửu Hoàng thúc không khó chịu nhưng nàng nhìn thấy khó chịu.

Nàng ăn xong hết một chén cơm rồi mà Cửu Hoàng thúc phỏng chừng mới ăn được một miếng.

Khụ khụ, Phượng Khương Trần nhìn thấy khoé miệng Cửu Hoàng thúc có miếng cơm liền cảm thấy có chút buồn cười.
“Không cần.” Lần này Cửu Hoàng thúc thật sự là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Phượng Khương Trần hiểu Cửu Hoàng thúc là không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật lúc này của hắn, cũng không muốn bị mất mặt trước người ngoài.

Nhưng mà Cửu Hoàng thúc như vậy không chỉ không ăn được bữa cơm ngon lành mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của nàng nữa.
Phượng Khương Trần không thuyết phục được Cửu Hoàng thúc nên đành phải bưng bát mình lên tiếp tục ăn.

Nhưng mà…tay Cửu Hoàng thúc lại bắt đầu run không ngừng, rầm một tiếng, chiếc bát trên tay trực tiếp lao xuống.
“Cẩn thận.” May là Phượng Khương Trần phản ứng nhanh, luống cuống tay chân mới có thể bắt được cái bát.

Chỉ là thức ăn trong đó đều bị rơi tứ tung ra đất rồi, Phượng Khương Trần từ từ ngẩng đầu lên thấy Cửu Hoàng thúc rõ ràng là đang rất xấu hổ nhưng còn cố gắng giả vờ bình tĩnh, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại đang cười thầm.

Cửu Hoàng thúc: con mắt nào của nàng thấy ta làm bộ không xấu hổ hả? Bản vương căn bản là không xấu hổ, cũng chỉ là cái bát thôi, đập vỡ rồi thì bản vương liền đền cho nàng cái khác là được
Trêu chọc Cửu Hoàng thúc đó chút ít thôi thì còn được, nhưng cứ tiếp tục trêu chọc hắn thái quá như thế, Cửu Hoàng thúc lập tức liền có thể tức đến dựng lông lên rồi.

Đến lúc đó nói không chừng nàng sẽ trở thành Trác Đông Minh thứ hai mất.
“Khụ khụ, Cửu Hoàng thúc, hay là để ta đút cho ngài.” Phượng Khương Trần có lòng tốt nói.
“Được.” Cửu Hoàng thúc dùng tốc độ ánh sáng trực tiếp ném phăng cái đũa trong tay, ngồi thẳng.

Hắn chỉ chờ Phượng Khương Trần nói mỗi câu này thôi.

Chờ đến cả buổi rồi, chỉ vì câu nói này mà hắn đã phải phá nguyên một chén cơm với một bộ quần áo rồi đó, nhưng mà cũng đáng!
“Khụ khụ…” Một kẻ ngốc tự cho là mình thông minh giả bộ làm người tốt đang vội vàng quay lưng đi cười trộm, nên mới không nhìn thấy Cửu Hoảng thúc đang nhìn bóng lưng nàng bật cười.
Hai tay trái phải của hắn đều vô cùng linh hoạt, cho dù tay phải không thể nào dùng được thì cũng sẽ không có chuyện hắn biến chính mình trông chật vật đến như này.

Phượng Khương Trần đây là nghĩ nhiều rồi nên mới nhìn hắn cười trộm thế sao?
Chẳng lẽ Phượng Khương Trần không biết rằng cười trộm hắn như vậy sẽ phải trả giá rất đắt?
Có mỹ nhân đút cơm, Cửu Hoàng thúc liền không khách khí ăn sạch ba bát cơm lớn, thiếu chút nữa là ăn đến nở bụng rồi.

Cơm nước xong xuôi, Cửu hoàng thúc muốn Phượng Khương Trần cùng hắn đi tản bộ loanh quanh.

Do quần áo của Cửu Hoàng thúc dính toàn dầu mỡ nên hai người cũng chỉ đi lại trong tiểu viện.

Mặc dù hai người không nói gì cả nhưng không khí lúc đó lại vô cùng ấm áp.

Nếu không phải Phượng Khương Trần nói ăn xong chỉ cần đi bộ trăm bước là được thì hắn thật sự muốn cứ đi cùng Phượng Khương Trần như này, thẳng cho đến khi trời tối mịt mới thôi… Khụ khụ, trời tối hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, cũng là chuyện thân mật hơn cơ mà.

Thế nên hắn cũng không cần phải tốn tinh lực với lãng phí thời gian để đi dạo.
Đi dạo xong Cửu Hoàng thúc liền đi tắm rồi thay quần áo, đồng thời cũng sắp xếp chuyện Cửu Vương phủ ngày mai.

Bất kể là hắn nguyện ý hay không nguyện ý thì hắn vẫn phải trở về Cửu Vương phủ thôi.