Đại ca, ta thực sự xin lỗi.
Nhưng ta thực sự không phải là đối thủ của Cửu Hoàng thúc, thủ đoạn của Cửu Hoàng thúc đó rất khủng khiếp.
Đại ca, ngươi mau chóng trở về đi, nếu huynh còn không quay lại thì Phượng Khương Trần sẽ là của người khác mất.
Đến lúc đó cho dù ngươi có trải qua mọi khó khăn để cưới nàng thì nàng cũng sẽ không gả cho ngươi đâu.
Mà Vương Cẩm Lăng đang được Vương Thất nhắc đến lúc này đây đang bị cả tá người đuổi giết, dưới sự bảo vệ của hộ sĩ mới chật vật trốn được đến khe núi sâu thẳm.
Quý công tử chính là quý công tử, cho dù có bị người đuổi giết, cho dù có phải chạy không ngừng nghỉ thì vẫn giữ được phong thái như trước.
Đáng tiếc ở trong rừng núi không người này lấy đâu ra kẻ thưởng thức… Trác Đông Minh, Tạ Tam với Vương Thất đều đã rời đi cả rồi, nhưng Cửu Hoàng thúc thâm sâu khó hiểu, mặt lạnh như băng trong nháy mắt liền biến sắc bởi lời nói của Phượng Khương Trần: “Cửu Hoàng thúc, thế tử gia nói cũng không có sai.
Ngài ở chỗ ta cũng đủ lâu rồi, hơn nữa thương thế của ta với ngài cũng đều đã khỏi.
Ngài không còn lí do để tiếp tục ở đây nữa thế nên ngài nên quay về Cửu Vương phủ đi.
Buổi trưa ta sẽ bảo Tư Hành, Đồng Giác với Đồng Giao giúp ngài thu dọn đồ đạc.
Miễn cho bỏ quên thứ gì rồi lại phiền hà ngài lại phải quay lại lấy.”
Lời này, chính là không cho Cửu Hoàng thúc có cơ hội từ chối đây mà, hơn nữa hạn định chính là buổi chiều ngày hôm nay rồi.
Kinh ngạc một hồi Cửu Hoàng thúc rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn cao cao tại thượng cất cao ngữ điệu nói: “Phượng Khương Trần, nàng đây là muốn đuổi ta đi sao?”
“Cửu Hoàng thúc ngài đa nghi quá rồi, ngài là thân vương mà cứ ở đây mãi cũng không tiện cho ngài.
Lại nói ngài ở đây ta cũng không tiện.” Sau khi tỷ thí xong nàng phải bắt đầu quá trình trị liệu cho Thôi Hạo Đình nữa.
Bệnh của Thôi Hạo Đình phải tìm được cốt tuỷ phù hợp để ghép, mà theo như thông thường thì ghép tuỷ với người trong cùng trực hệ sẽ có xác suất thành công cao nhất.
Đến lúc đó nàng sẽ bận rất nhiều việc, mà một khi vội vàng cuống quýt như thế nàng rất dễ làm bại lộ bí mật của chính bản thân.
Cửu Hoàng thúc gằn gân xanh, thật vất vả mới có thể áp chế lửa giận trong lòng.
Hắn tự nói với chính mình rằng Phượng Khương Trần nghĩ cũng phải, dù sao thì hắn với Phượng Khương Trần cũng là danh bất chính ngôn bất thuận.
Cái danh bất chính ngôn bất thuận chết tiệt kia, có những lúc hắn thật sự muốn trực tiếp cưới luôn Phượng Khương Trần về rồi, nhưng mà… hắn không thể.
“Phượng Khương Trần, không tiện gì chứ? Nàng có chuyện gì phải làm vụng trộm sau lưng bản vương sao?” Rầm… một tiếng.
Cửu Hoàng thúc đấm lên cái bàn một quyền, trực tiếp biến cái bàn thành đống nát vụn.
Phượng Khương Trần giật mình đứng đờ tại chỗ, rồi dần dần lui từng bước về phía sau, con ngươi đen bóng ánh lên một tia sợ hãi.
Cửu Hoàng thúc vậy mà lại có động thái kịch liệt như vậy, nàng cứ tưởng Cửu Hoàng thúc chỉ có lúc ở trên giường mới kịch liệt thôi chứ, thật không ngờ… nàng vậy mà lại có bản lĩnh chọc giận Cửu Hoàng thúc đến mức này đây.
Thật không dễ dàng nha!
Không biết tại sao thấy Cửu Hoàng thúc giận thành như vậy Phượng Khương Trần đột nhiên lại cảm thấy cao hứng, cảm giác tự nhiên sinh ra một cách kì lạ.
Tí tách tí tách… âm thanh máu rơi xuống đất khiến Phượng Khương Trần thoát khỏi dòng suy nghĩ kì lạ.
Nàng nhìn thoáng qua thấy bàn tay phải của Cửu Hoàng thúc đang bị thương, Phượng Khương Trần phải tận lực đè nén cảm giác đắc ý trong lòng, nhẹ giọng nói: “Cửu Hoàng thúc, ngài vẫn ổn chứ?”
“Không ổn, bản vương bị thương rồi, phải tiếp tục ở lại chỗ nàng để tĩnh dưỡng.
Phượng Khương Trần, nàng có ý kiến gì không?” Cửu Hoàng thúc khua khua bàn tay phải đang chảy máu đầm đìa, trên mu bàn tay còn cắm vụn gỗ, miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, không cần nói cũng biết Cửu Hoàng thúc bị thương không nhẹ.