Tất nhiên, như vậy cũng tốt.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc thu hồi ai oán, vội vàng nói: “Phượng Khương Trần, nàng không có nghe lầm, nàng không muốn trở thành công cụ của Tứ quốc, chín thành, vậy thì phải có quyền lực cách biệt với Tứ quốc, chín thành, dùng quyền lực áp đảo bọn họ, để tất cả mọi người đều không dám động đến nàng, như vậy mới có thể làm những gì ngươi muốn.
”
Cửu hoàng thúc thoải mái nói ra, Phượng Khương Trần nghe vào trong tai, trừ kinh sợ vẫn là kinh sợ: “Cửu hoàng thúc, ngài nghĩ nhiều rồi, ta không có khả năng làm chuyện này.
”
“Có gì không thể, ta đưa ra một ví dụ tốt như vậy, Tứ quốc, chín thành đều không dám động đến ngươi.
”
Cửu hoàng thúc tuyệt đối có cái tự tin này.
“Chậc, hình như là vậy.
” Phượng Khương Trần ngơ ngác gật đầu, đầu óc nàng lúc này trống rỗng, chỉ có hai câu cứ chạy qua chạy lại, đó là… Nếu không muốn trở thành công cụ thì phải có quyền lực mạnh hơn Tứ quốc, chín thành, áp đảo cả hoàng quyền.
Phu nhân, phu nhân thật cường hãn.
Chuyện như vậy, những người khác ngay cả nói còn không dám, mà Cửu hoàng thúc không chỉ nói, còn đang thực hiện theo hướng này.
Vượt qua Tứ quốc chín thành, áp đảo hoàng quyền, Phượng Khương Trần phát hiện, những lời này nói thì dễ nhưng làm thì khó.
Dù sao cổ đại vẫn là cổ đại, muốn làm được việc này nhất định phải có vũ khí cực mạnh và tiền tài vững chắc, nếu chỉ có tiền thôi thì không đủ, một câu của Hoàng thượng, tất cả trở thành bong bóng.
Mà vũ khí mạnh nhất thời đại này chính là quân đội.
Các cường quốc khoa học công nghệ đều nhảm nhí, mục đích cuối cùng của khoa học công nghệ cũng chỉ vì phục vụ quân đội, quân đội mới là căn cơ gốc rễ của một cường quốc, nếu Phượng Khương Trần nàng có một trăm vạn đại quân trong tay, ai động đến nàng, nàng liền diệt kẻ đó.
Thế nhưng, nàng đi đâu để tìm quân đội đây, sở hữu quân đội riêng là phi pháp, điều quan trọng là một trăm vạn đại quân có thể đồng thời so sánh với Tứ quốc, chín thành sao?
Phượng Khương Trần thầm tính toán trong lòng… Đối mặt với quyền lực tuyệt đối, âm mưu hay dương mưu đều vô dụng, nhưng vấn đề tiên quyết là nàng phải đi đâu để có được sức mạnh đó.
Tinh thần chiến đấu của Phượng Khương Trần vừa trỗi dậy, lại từng chút từng chút một biến mất.
Lý tưởng rất đầy đủ nhưng thực tế lại rất mong manh, muốn làm theo lời của Cửu hoàng thúc còn khó hơn lên trời, kiếp trước Phượng Khương Trần nàng là một người không có dã tâm, đoán chừng kiếp này cũng vậy.
Hai mắt sáng ngời của Phượng Khương Trần mờ đi từng chút một, Cửu hoàng thúc ngồi bên cạnh nàng, không nói gì thêm, mãi đến khi cúi đầu xuống, ỉu xìu rồi chu miệng một lúc, Cửu hoàng thúc mới đưa tay qua, ôm nàng vào trong ngực.
Hắn biết rõ, Phượng Khương Trần sẽ không từ chối vào lúc này…
“Phượng Khương Trần, nàng không làm được cũng không sao, còn có ta.
Tuy rằng hiện tại ta không thể so với Tứ quốc, chín thành, nhưng sẽ có một ngày, ta nhất định làm được.
” Cửu hoàng thúc không phải nói câu đồng ý với Phượng Khương Trần, mà hắn đang nói về dã tâm của mình, suy nghĩ của mình… “Cửu hoàng thúc, ngài…” Muốn thống nhất thiên hạ.
Phượng Khương Trần không nói tiếp, nhưng đôi mắt của nàng đã để lộ tất cả mọi tâm tư.
Phượng Khương Trần chưa bao giờ biết dã tâm của Cửu hoàng thúc lại lớn như vậy, sao nàng lại không nhìn ra chứ? Nàng luôn cho rằng Cửu hoàng thúc ở Đông Lăng, không ngờ hắn lại nhìn nghĩ xa như vậy… Khóe môi Cửu hoàng thúc giật giật, hắn im lặng nhìn Phượng Khương Trần, lúc bốn mắt gặp nhau, nàng nhìn thấy được sự kiên định và không bao giờ khuất phục trong mắt hắn.
Đông Lăng Vũ Cửu là một nam nhân không chịu khuất phục trước bất kỳ ai, nhưng muốn làm được điều này, nhất định phải có thực lực cường đại.