“Cửu Khánh…” Bộ Kinh Vân không cam lòng, muốn đuổi theo Lam Cửu Khánh nhưng bị Tô Văn Thanh giữ lại: “Kinh Vân, ngươi bình tĩnh chút đi.
”
“Bình tĩnh, ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào được.
Lam Cửu Khánh muốn đuổi Bảo Nhi đi, Bảo Nhi sẽ chết, sẽ chết…” Bộ Kinh Vân vung tay Tô Văn Thanh ra, vừa nói vừa đuổi theo Lam Cửu Khánh.
“Oạch…” Tô Văn Thanh không đuổi kịp Bộ Kinh Vân nên đã nhảy lên túm lấy Bộ Kinh Vân, hai người lăn cuồn cuộn dưới đất, Tô Văn Thanh nhân cơ hội này ngăn Bộ Kinh Vân lại.
Trời đã tối, Lam Cửu Khánh đơn thương độc mã dọn sạch đám ám vệ của Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm ở Đông Lăng, toàn thân bê bết máu đi vào phía Tây khu tiểu viện, nơi Phượng Khương Trần tạm trú.
Không gì có thể rửa sạch được sự tức giận và lo lắng trong lòng Lam Cửu Khánh, chỉ khi y thấy Phượng Khương Trần không hề bị tổn thương gì mới có thể an tâm, nhưng điều này lại là một hy vọng rất xa vời.
Tôn Tư Hành đứng canh gác trước cửa phòng của Phượng Khương Trần, cứ cách một khắc lại tiến hành đo nhiệt độ cơ thể và kiểm tra tình trạng cho Phượng Khương Trần khiến Lam Cửu Khánh không cách nào không cho bất cứ ai ra vào.
Y có thể đánh ngất Tôn Tư Hành nhưng lại sợ Phượng Khương Trần xảy ra chuyện vào lúc này, ám vệ báo, Tôn Tư Hành nói buổi tối là khoảng thời gian quan trọng nhất của Phượng Khương Trần, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Lam Cửu Khánh bất đắc dĩ chỉ có thể liếc nhìn từ xa, dặn dò ám vệ bảo vệ tốt cho Phượng Khương Trần, sau đó đạp lên tia nắng ban mai mà đi: “Phượng Khương Trần, tin tưởng huynh, huynh tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, huynh nhất định khiến bọn họ phải trả giá đắt.
”
Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, do mất máu quá nhiều nên Phượng Khương Trần vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng tin tức Phượng Khương Trần bị thích khách đâm, sống chết không rõ đã truyền đi khắp hoàng thành.
Khu phía Tây, bên ngoài sân nhỏ, đậu đầy những xe ngựa đến thăm bệnh nhưng từng người đều bị Tôn Tư Hành ngăn lại, lý do rất đơn giản: sư phụ của hắn sống chết không rõ, không cách nào tiếp được những vị khách này, duy chỉ có mười vị thái y do Hoàng thượng phái đến là được bước vào trong.
Hoàng thượng không tin Phượng Khương Trần, những người khác đến thăm Phượng Khương Trần càng vì không tin nàng, nhưng kết quả chẩn đoán và điều trị của các vị thái y đều giống với Tôn Tư Hành, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Động mạch bị suy giảm, mất máu quá nhiều, cho dù không còn trong thời kỳ nguy hiểm cũng trong không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, bị thương nặng như vậy, miệng vết thương dữ tợn như vậy, những điều này tuyệt đối không thể làm giả, không ai lại đi đùa giỡn với tính mạng của mình.
Có một thái y lén nói ra, Phượng Khương Trần mạng lớn, may mắn có một đại phu am hiểu điều trị ngoại thương như Tôn Tư Hành ở quý phủ, bằng không thì cho dù Phượng Khương Trần không bị thích khách giết chết thì cũng sẽ chết do mất máu quá nhiều.
Tảo triều, Cửu hoàng thúc bởi vì bệnh nên không cách nào tham gia, nhưng hắn đã nhờ mọi người lần lượt dâng sớ, trên đó viết gần đây hoàng thành xảy ra vài vụ ám sát, nhất là tối hôm qua, ngoại trừ Phượng Khương Trần bị thích khách đâm bị thương thì còn có hai đại quan Tam phẩm chết một cách oan uổng.
Cửu hoàng thúc vô cùng đau thương chỉ ra tình hình an nguy của hoàng thành không hề lạc quan, từ quan viên đến dân chúng ai nấy đều cảm thấy bất an, họ mạnh mẽ yêu cầu Hoàng thượng ban cho Trác Đông Minh thêm nhiều binh mã, để đảm bảo an toàn cho Hoàng thượng và dân chúng trên dưới ở hoàng thành, đồng thời cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ truy nã thích khách trong phạm vi cả nước, Cửu hoàng thúc rất hiểu lòng người, khéo léo đính kèm thêm bức tranh vẽ chân dung tên thích khách, nói là hộ vệ của Phượng phủ cung cấp.
Thích khách trong tranh dùng vải đen che mặt lại, sau đó lại dùng không đen buộc lại đầu, chỉ để lộ trán và đôi mắt bừng bừng sát khí, còn những thứ khác… Chậc, hoàn toàn không nhìn ra tên sát thủ này có đặc điểm nào đặc trưng, tùy tiện kéo một tên phạm nhân từ tử lao ra ngoài rồi cho hắn ăn mặc giống như trong bức tranh, như vậy thì không phải tất cả đều là sát thủ sao.