Cửu Khánh hôm nay thật đáng sợ, Bộ Kinh Vân có thể khẳng định nếu như Phượng Khương Trần chết đi, Lam Cửu Khánh nhất định cũng sẽ giết hắn.
Bộ Kinh Vân chưa nói dứt lời, Lam Cửu Khánh càng nghe càng tức giận, y xông đến xách Bộ Kinh Vân lên, hai mắt dưới mặt nạ bốc lên lửa giận ngút trời.
“Ngoài ý muốn? Dưới sự bảo vệ dày đặc như vậy mà Phượng Khương Trần còn có thể bị thích khách đâm đến bị thương, đó gọi là ngoài ý muốn sao? Bộ Kinh Vân, nếu bây giờ ta giết ngươi, có phải cũng được gọi là ngoài ý muốn không?”
Lam Cửu Khánh một tay siết cổ Bộ Kinh Vân rồi nhấc người hắn lên, trên người toát ra sát khí, nhìn tư thế dường như thật sự muốn giết Bộ Kinh Vân.
Tô Văn Thanh tuy lo lắng nhưng lại không dám bước tới.
Hắn sợ càng thuyết phục lại càng rối, Lam Cửu Khánh tính tình vốn nóng nảy, ngay thẳng, để y trút giận một chút cũng tốt.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo, lúc này không nên chọc phải họng súng.
Hai chân Bộ Kinh Vân lơ lửng trên không, không cách nào thở được, mặt hắn đỏ bừng bừng, trợn mắt ngoác mồm, đầu lưỡi duỗi ra.
Ngay lúc Bộ Kinh Vân tưởng mình sắp chết thì Cửu Khánh đột nhiên buông tay… Bịch… Bộ Kinh Vân té nhào xuống đất.
“Khụ khụ khụ…” Bộ Kinh Vân cực lực hô hấp, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khiến hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Bộ Kinh Vân lúc này không còn nghi ngờ gì nữa mà khẳng định, nếu Phượng Khương Trần chết, Lam Cửu Khánh chắc chắn sẽ giết hắn đền mạng.
Sau khi hơi thở nhẹ nhàng hơn, Bộ Kinh Vân lén nhìn Lam Cửu Khánh, thấy lửa giận của Lam Cửu Khánh chỉ có nhiều hơn chứ không giảm bớt, trong lòng hắn lại cảm thấy lo lắng, sợ rằng bản thân hắn không thể qua nổi ngày hôm nay.
Cuống họng đau rát khiến Bộ Kinh Vân không cách nào nói chuyện được, hắn cũng không dám giả vờ yếu đuối, nhịn đau nói: “Cửu Khánh, chuyện đêm qua thật sự chỉ là ngoài ý muốn, ảnh vệ không hề lơ là nhiệm vụ, chỉ là người hôm qua lẻn vào phòng Phượng Khương Trần có thực lực không hề kém cạnh ta và ngươi.
Vả lại, gần đây ai nấy đều biết Phượng Khương Trần, người muốn nàng gặp chuyện cũng không ít đâu.”
Bộ Kinh Vân biến tướng nói với Lam Cửu Khánh rằng việc Phượng Khương Trần gặp chuyện liên quan mật thiết đến Cửu Khánh, nếu không phải Cửu hoàng thúc hết lòng nâng đỡ Phượng Khương Trần thì một người rất bình thường, mồ côi nhỏ bé như Phượng Khương Trần sao có thể trở thành tiêu điểm ở khắp mọi nơi được.
Đây là lần đầu tiên Lam Cửu Khánh dùng thân phận để nói chuyện với bọn họ, cả hai đều vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy lạc lõng, họ rất vui vì Lam Cửu Khánh nhớ rõ thân phận của mình, lạc lõng bởi vì Lam Cửu Khánh vì một nữ nhân mà nhấn mạnh sự khác biệt thân phận giữa họ.
Lam Cửu Khánh rũ mắt xuống liếc nhìn Bộ Kinh Vân, sau đó xoay người nói với Tô Văn Thanh: “Văn Thanh, đưa Bảo Nhi đến Liên thành, phái người âm thầm bảo vệ nàng.”
Lam Cửu Khánh nói xong liền sải bước đi ra ngoài.
“Vâng.”
“Cửu Khánh, đừng…”
Tô Văn Thanh và Lam Cửu Khánh cùng lúc mở miệng nhưng lại đưa ra câu trả lời hoàn toàn khác nhau.
Thậm chí Bộ Kinh Vân còn trực tiếp chặn Lam Cửu Khánh lại, sốt sắng nói: “Cửu Khánh, chuyện này đều là lỗi của ta, ta sẵn lòng chịu trừng phạt, bây giờ ta lập tức trở về Thiên hạ đệ nhất trang, không có lệnh của ngươi, ta tuyệt đối không ra khỏi Thiên hạ đệ nhất trang, dù là nửa bước.
Xin ngươi đừng giận lây sang Bảo Nhi, Bảo Nhi vô tội, chuyện này không liên quan đến Bảo Nhi.”
“Không khí của Liên thành thích hợp để Bảo Nhi tịnh dưỡng, nàng ở đó cũng tìm được người chăm sóc và bảo vệ thật tốt.” Lam Cửu Khánh đẩy Bộ Kinh Vân ra, tiếp tục đi ra ngoài.
Y chính là giận lây Tần Bảo thì đã sao, Bộ Kinh Vân nhiều lần thất trách vì Tần Bảo, nếu vậy thì Tần Bảo đương nhiên cũng phải chịu trừng phạt chung với Bộ Kinh Vân.