Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1138






Phượng Tú, ta hôm nay có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào khuê phòng của ngươi, ngày mai cũng có thể mang ngươi không một tiếng động đi ra ngoài, ở Cửu Châu đại lục muốn một người chết rất dễ dàng, muốn một người sống không bằng chết cũng không khó, Phượng Tú không muốn sống không bằng chết, thì an phận một chút, đừng đi làm chuyện không liên quan tới mình.


Giọng nói của hắc y nhân thấm người vô cùng, hơi thở tử vong xông đến chỗ mình, Phượng Khương Trần muốn động, hắc y nhân giống như đã biết từ trước, dùng sức một cái, mũi kiếm trượt qua cổ.

Phượng Khương Trần chỉ nghe thấy một tiếng “Xẹt”, mũi kiếm cắt đứt da nàng, dòng máu ấm áp chầm chậm chảy xuống cổ.


Đau… Thân mình Phượng Khương Trần co rúm lại một chút, tròng mắt căng thẳng, sợ hãi kề bên tử vong, sợ tới mức nàng muốn tê liệt ngã xuống đất, Phượng Khương Trần rất rõ, kiếm của đối phương tuyệt đối nhanh hơn thương của nàng, chỉ cần đối phương dùng sức một cái, là có thể cắt đứt cổ nàng, cho nên nàng thỏa hiệp.

“Các hạ yên tâm, ta sẽ không làm bậy, tỷ thí thắng thua ta cũng không để bụng.

” Phượng Khương Trần chịu đựng đau đớn trên cổ tay, nói nhanh.

Nàng không biết đối phương là người nào, cũng không biết mục đích của đối phương, nhưng nàng biết rõ, cái chết ở ngay trước mắt, không có gì không thể thỏa hiệp… Chỉ là, nàng muốn biết, nàng đã đắc tội với ai.

Phượng Khương Trần đã không còn nguyên tắc mà thỏa hiệp, nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha nàng, mũi kiếm vẫn đè xuống với tốc độ cực chậm, đã tổn thương đến động mạch chủ của nàng.

“Ta đã đồng ý, các hạ còn muốn như thế nào nữa?” Đôi tay giấu ở sau lưng nắm chặt lấy, vẫn duy trì tư thế lấy ra đồ bảo vệ, chỉ cần có một chút cơ hội, Phượng Khương Trần sẽ nổ súng.

“Giáo huấn ngươi một chút, yên tâm, sẽ không lấy mạng ngươi đâu.

” Tay của hắc y nhân hơi dùng sức, lực đạo khống chế chuôi kiếm tuyệt diệu vô cùng, đè lên cổ của Phượng Khương Trần.


Thân thể Phượng Khương Trần căng chặt, không dám thở mạnh, hắc y nhân dường như rất hưởng thụ dáng vẻ sợ hãi của Phượng Khương Trần, động tác trên tay càng chậm hơn, như là trêu chọc con mồi vậy.

“Phượng Tú ngươi đừng căng thẳng, ta nhiều nhất chỉ cắt đứt yết hầu của ngươi thôi, sẽ không cắt đứt đầu và mình của ngươi ra đâu, ta tin tưởng y thuật của Phượng Tú, chút vết thương này không chết được.


“Đồ điên.

” Lúc này Phượng Khương Trần cũng không quan tâm được có thể kinh động đối phương nữa hay không, Phượng Khương Trần lấy ra đồ bảo vệ, sau này một ngưỡng, tay phải vung: “Ầm……”
Viên đạn bay ra từ trong họng súng tối đen, đánh trúng cánh tay cầm kiếm của hắc y nhân, tay hắc y nhân run lên, mũi kiếm trượt qua khỏi cổ Phượng Khương Trần, máu theo kiếm tuôn ra, phụt một tiếng, phun thẳng lên mặt hắc y nhân.

Xui xẻo, bị thương tới động mạch cổ.

“A…” Phượng Khương Trần bị đau kêu lên một tiếng, ầm một cái mở cửa phòng, lăn ra ngoài cửa, hắc y nhân vốn định đuổi theo ra ngoài, nhưng tiếng vang trong phòng kinh động tới ảnh vệ ở chỗ tối, còn có thị vệ đang canh giữ ở bên ngoài viện.

“Có thích khách bảo vệ Tú.


” Tiếng thị vệ hô to truyền đến, mà ảnh vệ đã đánh tới từ lâu.

Hắc y nhân thấy thế, cũng mặc kệ Phượng Khương Trần, đè lại miệng vết thương, xoay người bỏ chạy.

“Rầm…” Phượng Khương Trần té ngã trên mặt đất, khoảnh khắc hắc y nhân xoay người, lại bóp cò súng, đáng tiếc Phượng Khương Trần bị thương, tay không ổn định, không có bắn trúng chỗ yếu của đối phương.

“Tú.

” Ảnh vệ chia làm hai đường, một đám đuổi theo hắc y nhân, một đám tắc tiến lên đây đỡ Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần hất đối phương ra: “Đừng động vào ta, đuổi theo thích khách kia cho dù sống chết.