Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1076






Tây Lăng Thiên Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, sao hôm nay Phượng Khương Trần lại đến? Không phải Phượng Khương Trần đã nói rằng sẽ thay thuốc sau bảy ngày nữa sao.
Đang định hỏi thì phát hiện ra hình như giữa Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc có gì đó không ổn, nhưng Tây Lăng Thiên Vũ nhanh chóng nén sự tò mò trong lòng xuống, thấy Phượng Khương Trần thì thay thuốc, y cũng chẳng dám nói một lời.
Suốt cả quá trình diễn ra đều im lặng, Cửu Hoàng thúc càng ngày càng khẳng định rằng hôm nay Phượng Khương Trần không thoải mái.
Mặc dù Phượng Khương Trần cảm thấy không thoải mái, nhưng động tác thay thuốc vẫn thành thục, không bị ảnh hưởng đến vết thương chút nào, thấy vậy Cửu Hoàng thúc mới yên tâm một chút, xem ra Phượng Khương Trần cũng không bị gì nghiêm trọng chỉ là tâm trạng ưu phiền một chút thôi.

Cửu Hoàng thúc bỗng nhiên không biết làm sao để an ủi nàng, cho nên chỉ thầm khắc ghi, đợi hắn quay lại sẽ cho An Yên công chúa một bài học.
Sau khi thay thuốc cho Tây Lăng Thiên Vũ xong, Phượng Khương Trần nói chuyện và yêu cầu Cửu Hoàng thúc sắp xếp người đưa nàng về, đầu của nàng càng ngày càng đau rồi, nhưng Cửu Hoàng thúc lại không đồng ý, thay vào đó muốn nàng đi tản bộ cùng hắn.
Mặc dù là mùa thu nhưng vì vị trí địa lí của khe núi và khí hậu nên cây cối vẫn mang một vẻ xanh tốt, mặc dù không có chim hót hoa thơm nhưng vẫn có nét đặc sắc của riêng nó.
Đi bộ trên con đường nhỏ ở vách núi ngửi mùi thơm của cây cỏ có thể khiến cho con người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, tất nhiên cũng rất thích hợp để nói chuyện.

Cửu Hoàng thúc đưa Phượng Khương Trần đến khe núi là muốn cùng Phượng Khương Trần đi dạo ở đây, dù sao cuộc thi ngày mai cũng không mất bao nhiêu sức lực, Cửu Hoàng thúc tin rằng Phượng Khương Trần chắc chắn có thể làm được.
Tâm tư của Cửu Hoàng thúc rất tốt, nhưng không phải vào lúc này, Phượng Khương Trần rất muốn từ chối, nhưng Cửu Hoàng thúc không cho nàng cơ hội, hắn nắm tay Phượng Khương Trần đi về phía con đường mòn trong sơn cốc.
Ban đầu Phượng Khương Trần còn theo kịp, nhưng chưa đi được hai bước, nàng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trong dạ dày bỗng nhiên cảm khó chịu, Phượng Khương Trần chẳng nghĩ gì nhiều được, đẩy Cửu Hoàng thúc ra, bám vào một thân cây nôn ra.
Nàng cảm thấy trong bụng khó chịu, đầu đau dữ dội, khi bị ánh sáng lạnh lẽo thổi qua trong thung lũng này, Phượng Khương Trần cảm thấy mình sắp không bước nổi nữa, trong lòng từ đầu đến cuối thầm mắng chửi Cửu Hoàng thúc, hắn bị “ốm” thì đã đành lại còn muốn kéo nàng bị ốm nữa mới vui sao…
Ngoại trừ buổi sáng Phượng Khương Trần có ăn một chén cháo loãng ra thì nàng không ăn uống gì khác, dạ dày trống trơn, làm sao có đồ ăn gì để nôn ra, nôn mãi cũng chỉ nôn ra một ít nước thôi.

Không nôn được nên dạ dày nàng càng thêm khó chịu, hơn nữa còn đau đến chết đi sống lại.

Lúc này Phượng Khương Trần đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Phượng Khương Trần, nàng làm sao vậy?” Nhìn thấy Phượng Khương Trần liên tục nôn mửa, ban đầu Cửu Hoàng thúc bị dọa một trận, sau đó lại lo lắng gần chết ngay lập tức.

Hắn vội vàng đỡ lấy Phượng Khương Trần, vỗ nhẹ lên lưng nàng, giúp nàng dễ thở hơn.
Bây giờ Phượng Khương Trần cảm thấy vô cùng khó chịu trong người, hơn nữa tất cả đều tại nam nhân trước mặt này nên nàng mới thành ra như vậy.

Bất chấp sự sợ hãi và băn khoăn trong lòng, nàng lấy tay đẩy người này ra: “Ngài có thấy phiền hay không? Tránh xa ta ra một chút.”

Bây giờ nàng nhìn thấy Cửu Hoàng thúc thì cảm thấy vô cùng chán ghét, nếu không bởi vì hắn thì nàng đã sớm về nhà nghỉ ngơi, làm sao có thể chật vật như vậy?
“Phượng Khương Trần.” Thân thể của Cửu Hoàng thúc di chuyển một chút nhưng cũng không lùi lại, trong mắt hiện ra một chút lo lắng và tự trách.
“Ngài mau tránh xa ta ra, tất cả là tại ngài.

Nếu không phải là do ngài thì làm sao ta có thể xui xẻo như vậy? Vốn dĩ ta đã khó chịu trong người, lại còn bị ngài lôi kéo nói mấy lời vô bổ đó, ngay cả khi ta đã từ chối rồi nhưng ngài vẫn kéo ta cưỡi ngựa ra khỏi thành, đến cái nơi sơn cốc này tản bộ.

Ngài ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm nên muốn dày vò người khác phải không, cũng không suy nghĩ cho người ta một chút.” Phượng Khương Trần càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận.