Phượng Khương Trần âm thầm khinh thường, vốn định nói nếu như đã sợ mất mặt thì lúc đầu không nên thay mặt nàng đứng ra đấu với nhà họ Tô, thế nhưng lúc bấy giờ nàng đang mệt mỏi chẳng còn tâm trạng mà nói nhiều với Cửu Hoàng thúc, nàng lặng lẽ cúi đầu không nói, trong lòng thầm cầu nguyện Cửu Hoàng thúc tha cho mình.
Phượng Khương Trần chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, đó luôn là điều Cửu Hoàng thúc muốn, nhưng thấy Phượng Khương Trần không tranh luận cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Cửu Hoàng thúc lại cảm thấy phiền lòng, thế này không giống Phượng Khương Trần chút nào.
Tuy nhiên, nhìn bộ dạng hiền thục của nàng thế này, hắn lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Phượng Khương Trần như vậy khiến Cửu Hoàng thúc cảm thấy bất an, hắn cảm thấy rằng dường như khoảng cách giữa hắn Phượng Khương Trần càng ngày càng xa hơn vậy.
Cửu Hoàng thúc không muốn để cho Phượng Khương Trần trở về, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra được ý hay: “Khương Trần, vết thương của Nhị Hoàng tử không thoải mái.
Hôm nay nếu nàng không có việc gì thì cùng Bổn vương ra khỏi thành đi.
”
Trong lòng Cửu Hoàng thúc đã tính toán, nếu hắn muốn cưỡi ngựa ra khỏi thành cũng không phải là vấn đề lớn.
Thay thuốc? Phượng Khương Trần cảm thấy không vui, không phải ở đó đã có người thay thuốc cho Tây Lăng Thiên Vũ rồi sao, hơn nữa mới có ba ngày, thay thuốc gì chứ?
Nhưng mệnh lệnh của Cửu Hoàng thúc, nàng có thể từ chối sao?
Phượng Khương Trần nở một nụ cười gượng gạo, phớt lờ cái đầu gối đang đau nhức và cái đầu vẫn còn choáng váng, gật đầu đồng ý.
Ân tình của Cửu Hoàng thúc chẳng bao giờ dễ dàng nhận được, hắn giúp mình ngăn chặn An Yên công chúa một lần, mình cũng phải giúp lại hắn một lần, cái lệnh bài này như coi như là dây chuyền vậy.
Phượng Khương Trần vuốt ve lệnh bài ở trên cổ rồi đờ đẫn quay người.
Cửu Hoàng thúc sắp xếp vô cùng chu toàn, đầu tiên là lựa chọn một xe ngựa vô cùng hoa lệ, cho một người có vóc dáng tựa như Phượng Khương Trần ngồi lên đi về viện phía tây, còn hắn và Phượng Khương Trần đi cùng nhau, đi cùng còn có vệ binh của Vương phủ bảo vệ, cưỡi ngựa đến khe núi.
Trong người vốn dĩ đã mệt mỏi lần này lại phải phi ngựa khiến tình trạng của Phượng Khương Trần càng trở nên tồi tệ hơn, lúc xoay người xuống ngựa, đầu gối đau nhói khiến Phượng Khương Trần suýt ngã xuống đất.
“Khương Trần, không sao chứ?” Thị vệ bên cạnh rất nhanh tay nhanh mắt đỡ Phượng Khương Trần ổn định để nàng không bị ngã xuống đất.
Cửu Hoàng thúc vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này, liền lạnh lùng liếc mắt nhìn thị vệ đang ôm Phượng Khương Trần, thị vệ sợ hãi vội vàng thả tay đang đỡ Phượng Khương Trần ra, định quỳ xuống nhận tội, nhưng bị ánh mặt của Cửu Hoàng thúc ngăn lại.
Thị vệ chỉ có thể cúi thấp đầu xuống để giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình.
Trong chốc lát, vừa được đỡ lại rồi lại bị đẩy ra khiến cho Phượng Khương Trần sợ hãi một phen, miễn cưỡng mới có thể đứng vững được, Phượng Khương Trần cũng không dám cảm ơn thị vệ phía sau, tự véo mình một cái để lấy lại tinh thần đi phía sau Cửu Hoàng thúc.
Lông mày của Cửu Hoàng thúc càng nhíu chặt hơn, hắn càng nhìn càng cảm thấy hôm nay Phượng Khương Trần rất kì lạ, cả người nàng đều tỏa ra cảm giác xa cách, mấy lần hắn bước tới gần đều bị nàng viện cớ tránh ra.
Trong lòng Cửu Hoàng thúc đầy nghi ngờ, nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Phượng Khương Trần, hắn cảm thấy hối hận vì đã đưa Phượng Khương Trần đến sơn cốc, trong lòng quyết định, sau khi trở về sẽ điều tra xem hôm nay trong cung đã xảy ra chuyện gì.
Phượng Khương Trần im lặng suốt quãng đường, sau khi đến căn nhà gỗ nhỏ, nàng vẫy tay chào Tây Lăng Thiên Vũ, vẫn không nói gì, sau đó lặng lẽ rửa tay, đeo găng tay và thay thuốc cho Tây Lăng Thiên Vũ.