Nàng rất thông minh, nhưng có lúc lại hơi ngốc nghếch, nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc biết nàng chắc chắn đã quên.
Thôi bỏ đi, hôm nay nàng cũng đã ở trong cung chịu khổ, Cửu Hoàng thúc không đành lòng trách móc Phượng Khương Trần, hắn dịu dàng nói: “Lần sau hãy nhớ lấy, khi không muốn quỳ thì lấy lệnh bài ra, bổn vương cho nàng lệnh bài không phải dùng làm đồ trang sức.”
“Phượng Khương Trần xin ghi nhớ lời chỉ dạy của Cửu Hoàng thúc.” Phượng Khương Trần cũng không tranh cãi, nàng lặng lẽ trả lời.
“Nhớ thì tốt, lần sau đừng phạm lỗi như vậy nữa, Nếu An Yên lại cậy thế bắt nạt thì nàng đánh trả lại, đánh chết thì bổn vương sẽ chịu trách nhiệm.” Giọng nói của Cửu Hoàng thúc hơi nhỏ, nhưng sát khí trong lời nói lại khiến cho Phượng Khương Trần thấy sợ.
Hừm… An Yên công chúa là cháu gái của Cửu Hoàng thúc.
Thôi được, nàng đã quên gia tộc đế vương rất tàn nhẫn, Phượng Khương Trần âm thầm ghi nhớ trong lòng, nếu một ngày nào đó Cửu Hoàng thúc thấy chán nàng thì nàng có thể còn thê thảm hơn An Yên công chúa vì giữa nàng và Cửu Hoàng thúc không có quan hệ huyết thống.
Đương nhiên, trước mắt nàng chỉ có thể chấp nhận ý tốt của Cửu Hoàng thúc: “Khương Trần đã ghi nhớ.”
Có Cửu Hoàng thúc đảm bảo, lần sau An Yên công chúa lại đến gây chuyện với nàng thì nàng chắc chắn sẽ đánh trả nhưng sẽ không đánh chết.
Đánh chết một công chúa thì quá phiền phức…
Cho dù là Cửu Hoàng thúc hay Phượng Khương Trần đều không quan tâm đến chuyện của An Yên công chúa, Cửu Hoàng thúc nhắc đến chuyện này cũng chỉ để Phượng Khương Trần không cảm thấy bị oan ức, cũng như là nhắc nhở Phượng Khương Trần không cần ngấm ngầm chịu đựng khi hắn “bị bệnh”.
Hắn không phải bị bệnh suốt cuộc đời mà chỉ ốm vài ngày rời khỏi.
Phượng Khương Trần thì không nghĩ nhiều như vậy.
Thái độ của Cửu Hoàng thúc đối với An Yên công chúa làm lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa hôm nay thân thể nàng cũng không được khỏe, vì thế mà tinh thần càng trở nên tồi tệ, nàng chỉ muốn về nhà, nhưng Cửu Hoàng thúc không tha cho nàng.
Hắn không ngừng hỏi đông hỏi tây nàng, Phượng Khương Trần cảm thấy rất sốt ruột, nhưng vẫn đành phải cố chịu đựng.
Hôm nay, Phượng Khương Trần rất ít nói, tuy tinh thần Cửu Hoàng thúc cũng không tốt lắm những vẫn muốn nói với Phượng Khương Trần vài câu.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhận ra rằng ngoài chuyện chính sự ra, hắn và Phương Khương Trần cũng không có chuyện gì để nói nữa.
Tìm mãi không được chủ đề gì để nói chuyện, Cửu Hoàng thúc đành đề cập đến cuộc thi ngày mai: “Phượng Khương Trần, nàng có nắm chắc cuộc thi ngày mai không?” Nếu không, hắn ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ nàng.
“Bẩm Cửu Hoàng thúc, không ạ.” Phượng Khương Trần cố nén cơn nóng nảy trong lòng, cung kính trả lời.
Không phải Cửu Hoàng thúc không biết, cuộc thi lễ nghi này nàng không thể nắm chắc, gia đình nàng không có nhũ mẫu dạy nàng các lễ nghi của giới quý tộc.
Lễ nghi của nàng tốt như vậy là bởi vì nàng có một người thầy tốt.
Trên thế giới, thầy của nàng là người có địa vị cao, thường xuyên được mời tham dự các cuộc hội thảo của Châu Âu và Châu Mỹ.
Thỉnh thoảng, thầy sẽ dẫn nàng đi cùng.
Trước khi nàng đi, thầy sẽ cử giáo viên lễ nghi để dạy nàng các phép xã giao và thậm chí là lễ nghi của giới quý tộc, và nói với nàng rằng trước mặt người nước ngoài, không được để người Hoa Hạ phải mất mặt.
Trong giới quý tộc và trước mặt Vương Cẩm Lăng, nàng không bị thất lễ là nhờ vào những gì nàng đã học được từ kiếp trước.
Có điều nàng có học tốt đến mấy cũng không thể so bì được với Tô Quán.
Nhất cử nhất động của Tô Quán đều vô cùng chuẩn mực, còn tác phong của nàng ít nhiều vẫn có sự tùy ý trong đó.
Vậy nên cuộc thi lễ nghi nghi này nàng không có cách nào giành chiến thắng, Phượng Khương Trần thật sự không nghĩ ra nàng phải làm thế nào mới có thể chiến thắng được, nàng điềm tĩnh nói thật.
Đáng tiếc là do trước đây nàng biểu hiện quá tốt nên Cửu Hoàng thúc căn bản không tin Phượng Khương Trần không có sự chuẩn bị gì, thờ ơ nói: “Nàng chỉ cần cố gắng hết sức là được, có gì cần giúp đỡ cứ nói với bổn vương.” Nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc lại nói tiếp: “Nếu như nàng thua, bổn vương sẽ rất mất mặt.”