Cửu Hoàng thúc nói xong liền nhắm mắt lại, hắn tỏ ý không muốn nghe nữa.
Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng nhìn nhau, hai huynh đệ hiếm khi hiểu ý nhau như vậy, biết Cửu Hoàng thúc đã bực mình nên lặng lẽ ra về.
Đến khi ra khỏi cửa, hai người không nhìn thấy Phượng Khương Trần đâu nên Thái tử đã hỏi, quản gia của Cửu vương phủ chỉ đáp: “Người của Cửu vương phủ đã hộ tống Phượng Khương Trần về rồi.
”
Lúc này Thái tử mới nở nụ cười, dù sao hôm nay cũng xem như làm được một việc tốt, đó chính là đưa Phượng Khương Trần đến Cửu vương phủ.
Xem ra cho dù Phượng Khương Trần có làm Cửu Hoàng thúc tức giận thì Cửu Hoàng thúc vẫn rất quan tâm đến nàng.
“Thất đệ, là huynh trưởng, hoàng huynh khuyên đệ một câu, Phượng Khương Trần đã không còn là cô bé mồ côi mà đệ có thể tùy ý chế giễu của ngày trước nữa, trước khi ức hiếp Phượng Khương Trần thì hãy nghĩ đến người đứng phía sau nàng ấy.
” Thái tử để lại lời nhắc nhở rồi nghênh ngang bước đi, hắn biết lời nói này chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai của Cửu Hoàng thúc.
“Đa tạ hoàng huynh đã chỉ dạy.
” Tuy Thái tử không nhìn thấy, Đông Lăng Tử Lãng vẫn kính cẩn nói, chỉ là hắn muốn nói cho Cửu Hoàng thúc nghe.
Đông Lăng Tử Lãng ngắm nhìn thật kỹ Cửu vương phủ rồi hùng hồn rời khỏi.
Dù người đứng phía sau Phượng Khương Trần là ai đều không thay đổi được chuyện giữa hắn và Phượng Khương Trần từng có hôn ước, cũng không thay đổi được sự thật Phượng Khương Trần suýt nữa đã trở thành cháu dâu của Cửu Hoàng thúc.
Cho dù Cửu Hoàng thúc có giết hết Ngự sử cũng không thể gạt bỏ được.
Thái tử thật sự suy nghĩ quá nhiều, hắn đi đằng trước, còn Phượng Khương Trần đi đằng sau được quản gia mời vào thư phòng, Cửu Hoàng thúc sớm đã thay một bộ đồ sạch sẽ ngồi đợi nàng ở trong thư phòng.
“Cửu Hoàng thúc.
” Nhìn thấy hắn đang đứng ở chỗ tối với phong thái hiên ngang, Phượng Khương Trần hoàn toàn không ngạc nhiên, nàng biết căn bệnh này của Cửu Hoàng thúc rất kỳ lạ.
“Nghe nói ở trong cung nàng bị bị bắt nạt?” Cửu Hoàng thúc quay lại ngắm nghía Phượng Khương Trần, thấy nàng không thương tích gì mới hài lòng gật đầu.
Phượng Khương Trần đứng ở nơi có ánh sáng nên Cửu Hoàng thúc có thể thấy rõ nhất cử nhất động của nàng, thậm chí là biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng Phượng Khương Trần lại không nhìn thấy vẻ mặt của Cửu Hoàng thúc, đương nhiên cũng không nhìn thấy khuôn mặt đang có bệnh của hắn.
Đúng là Cửu Hoàng thúc bệnh rồi.
“Cũng không phải là bắt nạt, chẳng qua chỉ là quỳ hơi lâu.
” Phượng Khương Trần biết Thái tử sẽ cáo trạng nên không nói gì nhiều, đặc biệt là chuyện đã xảy ra khi nàng và Đông Lăng Tử Lãng chỉ có hai người với nhau, có đánh chết Phượng Khương Trần cũng sẽ không nói ra.
Cuối cùng tình cảm Cửu Hoàng thúc dành cho nàng sâu đậm bao nhiêu thì nàng không biết, nhưng nàng hiểu rõ Cửu Hoàng thúc thật sự có tình cảm với nàng, coi nàng là vật sở hữu.
Nhưng phần lớn nam nhân có khao khát chiếm hữu rất mạnh, Cửu Hoàng thúc lại có tài năng xuất chúng, nếu Cửu Hoàng thúc biết chuyện nàng và Đông Lăng Tử Lãng thân mật với nhau, nói không chừng sẽ chém nàng trong cơn thịnh nộ.
“Quỳ? Nàng quên rằng bổn vương đã cho nàng lệnh bài, có lệnh bài trong tay thì ngoại trừ Hoàng Thượng ra không ai có thể bắt nàng quỳ.
” Cửu Hoàng thúc vô cùng bất mãn vì mỗi lần Phượng Khương Trần gặp chuyện đều quên hắn.
Hừm… Phượng Khương Trần sững sờ trong giây lát, hình như nàng thật sự đã quên chuyện này, nàng sờ lệnh bài rồi tiện tay sờ đến hạt ngọc bích ở trên cổ, nàng nhớ đến cái túi thông minh và cả lệnh bài Lam Cửu Khánh đã đưa.
Cái thứ này, đúng là nàng không biết dùng thế nào.