Tuy Cửu vương phủ rất ít người nhưng ai cũng đều tài giỏi, một người có thể làm được rất nhiều việc, ngọn lửa chiến tranh giữa Thái tử và Lăng Vương vừa mới lóe lên thì quản gia trong Cửu vương phủ đã tiến đến ngăn chặn, kính cẩn mời hai vị ôn thần vào phủ.
Tuy Phượng Khương Trần và Thái tử cùng đến, nhưng rõ ràng nàng không có ý định giúp Thái tử, kể từ lúc Phượng Khương Trần xuống xe ngựa, nàng thờ ơ đứng bên cạnh như người vô hình, dù Thái tử bày tỏ hay ra dấu như thế nào thì nàng cũng không định giúp Thái tử nói một câu.
Tuy Thái tử rất tức giận nhưng ở Cửu vương phủ cũng rất khó nói, hơn nữa Phượng Khương Trần vừa không phải là quân sư cũng không phải là môn khách của hắn nên không có nghĩa vụ phải giúp hắn.
Thái tử và Lăng Vương mỗi người đứng một bên, trên khuôn mặt của hai người đều nở nụ cười nhưng chỉ là giả vờ.
Phượng Khương Trần cầm tách trà lên, đôi mắt nàng chỉ nhìn chằm chằm vào tách trà tựa như khóm tre xanh trên tách trà có thể nở hoa.
Quản gia vào trong thông báo, không có nhiều người đến mời Thái tử và Lăng Vương vào trong, Cửu Hoàng thúc vừa mới tỉnh dậy muốn gặp họ, riêng Phượng Khương Trần không cần đi nữa, Cửu Hoàng thúc nói không muốn gặp Phượng Khương Trần.
Thái tử cười gượng gạo, hắn không ngờ Cửu Hoàng thúc lại không muốn gặp Phượng Khương Trần, chẳng lẽ Cửu Hoàng thúc mắc bệnh thật sự có liên quan đến nàng.
Dù sao trước khi Cửu Hoàng thúc mắc bệnh, người cuối cùng hắn gặp chính là Phượng Khương Trần, Thái tử khăng khăng dẫn Phượng Khương Trần đến cũng chỉ là muốn lấy lòng nàng, hay nói cách khác là lấy lòng Cửu Hoàng thúc.
Nếu hôm qua Phượng Khương Trần đã làm Cửu Hoàng thúc tức giận thì nàng mượn cơ hội này nhận lỗi với Cửu Hoàng thúc, nếu không chọc giận Cửu Hoàng thúc thì lúc này đến thăm bệnh có lẽ sẽ khiến Cửu Hoàng thúc thấy vui.
Dù sao Thái tử cũng nghĩ rằng mình đã dẫn Phượng Khương Trần đến thì Cửu Hoàng thúc nhất định sẽ rất vui, nhưng không ngờ Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không muốn nhìn thấy Phượng Khương Trần.
Cuối cùng giữa Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đã xảy ra chuyện gì? Chắc không phải là Phượng Khương Trần đã bị thất sủng rồi chứ? Nếu như vậy thì chẳng bao lâu nữa Phượng Khương Trần sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn.
Phải biết là Phượng Khương Trần đã đắc tội không ít người, hơn nữa ai cũng quyền thế cao ngất trời, chỉ có Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc mới bảo vệ cho nàng.
Hiện giờ Vương Cẩm Lăng không ở đây, Cửu Hoàng thúc lại không chịu bảo vệ nàng, Phượng Khương Trần còn có đường sống sao?
Người khác thì không nói làm gì, trước hết là Tử Lăng và Tây Lăng Thiên Lâm sẽ không buông tha cho nàng, Nam Lăng Tô gia cũng vậy.
Nhưng nếu Phượng Khương Trần làm mất lòng Cửu Hoàng thúc thì sao hắn lại nhiều lần căn dặn y, muốn y bảo vệ cho Phượng Khương Trần?
Thái tử tỏ vẻ nghi ngờ, hắn bước vào sân nơi Cửu Hoàng thúc đang ở, thấy tinh thần của Cửu Hoàng thúc không tệ lắm, Thái tử hỏi thăm trước mấy câu, nhìn thấy Cửu Hoàng thúc không mấy ác cảm nên hắn thử đề cập đến chuyện Phượng Khương Trần tỷ thí.
Cửu Hoàng thúc chỉ nghe mà không nói gì, nhưng Thái tử nhận được khích lệ rất lớn, hắn nhắc vài câu đến Phượng Khương Trần về những chuyện đã xảy ra trong cung, nói tới nói lui cũng chỉ là chuyện Phượng Khương Trần ở trong cung bị bắt nạt.
Đông Lăng Tử Lãng ngồi cạnh trong lòng phải nói là buồn rầu, Thái tử ngày càng như một đứa trẻ không ngờ lại cáo trạng ngay trước mặt hắn, hôm nay đúng là oan uổng chết mất, hắn có lòng muốn giải thích nhưng lại sợ “vẽ rắn thêm chân” rồi bị mang tiếng không đánh mà khai.
Đông Lăng Tử Lãng sống cuộc đời bị mọi người ức hiếp, Thái tử nói Phượng Khương Trần ở trong cung bị bắt nạt, Đông Lăng Tử Lãng thì nói Thái tử vô dụng nên không bảo vệ được Phượng Khương Trần.
Cửu Hoàng thúc cũng không nói gì, hắn nằm trên cái giường nhỏ mặc cho Thái tử và Lăng Vương cãi nhau, thấy hai người cũng nói được ít nhiều, Cửu Hoàng thúc mới nhướng mắt lên nhìn và nói: “Bổn vương mệt rồi, Thái tử và Tử Lăng đều về đi, để tránh bị lây bệnh.
”