Phượng Khinh Trần không tin thì không tin, hắn cũng sẽ không làm việc ngu ngốc lần thứ hai.
Quay lại cung điện, Đông Lăng Tử Lãng đang chuẩn bị ra cung thì thái giám tới báo Thái Tử và Phượng Khinh Trần cùng ra khỏi cung, đang đi đến Cửu vương phủ.
“Đi gặp Hoàng thúc? Phượng Khinh Trần muốn cáo tội sao?” Đông Lăng Tử Lãng cười lạnh lùng một tiếng, nghĩ lại thì biết ngay đây là chủ ý của ai.
“Hoàng huynh thật là, càng ngày càng nóng nảy, việc nhỏ này cũng muốn đi lợi dụng, phải thấy Cửu Hoàng thúc càng ngày càng xa ta ngươi mới an tâm sao, nhưng ngươi tranh giành thứ này có ý nghĩa gì chứ?”
Nghĩ đến thân thể rách nát kia của Thái Tử, không biết nên nói Đông Lăng Tử Lãng là vô tình hay may mắn, nếu thân thể Thái Tử khỏe mạnh thì cục diện sẽ không hỗn loạn như vậy, hắn cũng sẽ an phận nhàn nhã làm Vương gia, có thể cưới Phượng Khinh Trần hoặc Dao Hoa.
Nhưng hết lần này đến lần khác…
Trời không chiều lòng người.
“Điện hạ?” Thái giám thấy Đông Lăng Tử Lãng chậm chạp không phản ứng thì nhỏ nhẹ gọi một tiếng.
Đông Lăng Tử Lãng lấy lại tinh thần, đứng dậy nói: “Chuẩn bị một chút, bổn vương muốn vào Cửu vương phủ thăm bệnh.
”
“Vâng ạ.
” Thái giám chớp mắt, lập tức hiểu ý của Đông Lăng Tử Lãng, vừa phân phó cung nữ giúp Đông Lăng Tử Lãng thay quần áo, vừa đi chuẩn bị lễ vật.
Vì thân thể của Thái Tử nên từ trước đến nay Thái Tử đi xe ngựa không được nhanh, Đông Lăng Tử Lãng bỏ luôn xe, cưỡi ngựa đến, vì thế hai bên đụng mặt ở cửa Cửu vương phủ.
Sắc mặt Thái Tử trầm xuống, bước chân dừng lại, vẻ mặt Phượng Khinh Trần từ đầu tới cuối đều không thay đổi, đối với sự xuất hiện của Đông Lăng Tử Lãng, nàng giật mình nhưng không khiếp sợ, nàng có thể nghĩ đến sự, Đông Lăng Tử Lãng lại như thế nào sẽ không thể tưởng được.
Nhìn dáng vẻ Thái Tử tính toán muốn đánh, đương nhiên tiền đề là xem nàng Phượng Khinh Trần có phối hợp hay không, chỉ cần nàng phối hợp, tính toán của Thái Tử sẽ có thể khai hỏa.
Đáng tiếc…
Rõ ràng nàng sẽ không phối hợp với Thái Tử cáo tội trước mặt Cửu Hoàng thúc, nàng cũng không phải con nít, sau khi bị thua sẽ về tìm người lớn mà khóc lóc kể lể, như vậy thì quá mất mặt.
Thù của mình chính mình sẽ báo, dù sao nàng cũng còn nhỏ, không vội.
“Hoàng huynh.
” Tư thế Đông Lăng Tử Lãng oai hùng toả sáng, soái khí mười phần, ném roi ngựa cho người hầu, thoải mái hào phóng tiến lên hành lễ với Thái Tử.
“Thất đệ.
” Thái Tử không mặn không nhạt nói.
Chuyện của Băng Huyền cầm khiến bản mặt Thái Tử và Hoàng Hậu hoàn toàn bị vạch trần, Thái Tử ngay cả xưng huynh gọi đệ cũng không muốn gọi nữa.
“Hoàng huynh đây là đến thăm Cửu Hoàng thúc sao, vừa vặn thần đệ cũng đến thăm Cửu Hoàng thúc, không bằng vào cùng nhau đi?” Đông Lăng Tử Lãng không thèm để ý thái độ lãnh đạm của Thái Tử, cười nhìn về phía Thái Tử, khóe mắt quét về phía Phượng Khinh Trần, phát hiện vẻ mặt Phượng Khinh Trần bình thản, sạch sẽ, chỉnh tề, nhìn thấy hắn cũng không có oán khí quá lớn liền hiểu, chắc chắn Phượng Khinh Trần sẽ không cáo tội trước mặt Cửu Hoàng thúc, lập tức thở ra nhẹ nhàng.
Trên thực tế, Đông Lăng Tử Lãng đúng là có lo lắng Phượng Khinh Trần sẽ cáo tội, dù sao Cửu Hoàng thúc rất muốn khỏe mạnh ngồi dậy, hắn cũng đau đầu, phải biết rằng Cửu Hoàng thúc có tiếng bênh vực người của mình…
Đương nhiên người mà Cửu Hoàng thúc bảo vệ chỉ có Phượng Khinh Trần!