Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm Đông Lăng Tử Lãng không chớp mắt, nàng muốn tìm cách thoát khỏi sự khống chế của Đông Lăng Tử Lãng, đồng thời đề phòng sự tấn công bất ngờ của Đông Lăng Tử Lãng, nhưng nửa thân trên của nàng đã bị khóa chặt trong vòng tay của hắn khiến Phượng Khương Trần không thể cử động được.
Tuy thân thủ của nàng không tồi, nhưng trời sinh sức mạnh giữa nam nhân và nữ nhân vẫn luôn có sự khác biệt nên Phượng Khương Trần không dễ gì có thể thoát khỏi vòng tay của Đông Lăng Tử Lãng, hơn nữa hắn cũng không phải là một chàng thư sinh trói gà không chặt.
Càng nghĩ Phượng Khương Trần càng tức giận, quanh quẩn chóp mũi nàng đều là hơi thở của nam nhân đáng ghét này, uy hiếp cũng không có ích lợi gì, Phượng Khương Trần tức giận, trong mắt lóe lên một tia sát ý, rất nhanh sau đó… Đợi khi Đông Lăng Tử Lãng kịp phản ứng, Phượng Khương Trần đã giơ chân mạnh mẽ đạp hắn ta xuống đất.
Đường Lăng Tử Lãng đã sớm có sự phòng bị, chân phải hơi hơi uốn cong, chỉ dùng một lực nhẹ là có thể đè lên chân của Phương Khương Trần: “Lại là chiêu thức này, Phượng Khương Trần, nàng không có chiêu nào mới sao? Nàng cho rằng ta sẽ bị một chiêu này của nàng đánh bại đến hai lần?”
Đông Lăng Tử Lãng bật cười lớn, xóa sạch mọi muộn phiền trong mấy ngày nay.
“Vương gia nói đúng, ta thực sự không nên chỉ dùng mỗi một chiêu như vậy.
” Không để cho Đông Lăng Tử Lãng đắc ý quá lâu, Phượng Khương Trần nghiêng đầu về phía sau, một tiếng “cộc” vang lên, nàng đã trực tiếp đập đầu mình vào đầu của Đông Lăng Tử Lãng.
Trước mặt bỗng tối sầm lại, đầu óc Phượng Khương Trần choáng váng, nước mắt trào ra vì đau đớn.
Trong lòng nàng thầm nguyền rủa tên khốn đã dạy nàng chiêu này, còn dám nói rằng đây là chiêu thức tốt nhất nên dùng khi bị ai đó khống chế, có thể làm đối phương trở tay không kịp nhưng lại không nói cho nàng biết rằng dùng chiêu này giết được một nghìn quân địch thì quân ta cũng phải tổn thất đến tám trăm.
Hình như nàng chảy máu rồi…
Phượng Khương Trần cố gắng chống lại cơn choáng váng, dùng lực đẩy Đông Lăng Tử Lãng ra.
Nàng phải rời khỏi đây, nếu để mọi người nhìn thấy nàng làm hại đến hoàng tử thì nàng đừng mong sống tiếp, nhưng Đông Lăng Tử Lãng nhất định không để nàng đi.
“Phượng Khương Trần, nàng điên rồi à?” Đông Lăng Tử Lãng cảm thấy trán mình đau nhói, trên trán có chất lỏng ấm nóng từ từ chảy ra, trước mắt hắn trở nên tối sầm.
Cú va chạm của Phượng Khương Trần khiến hắn đứng không vững, cơ thể liên ngã về phía sau.
Khoảnh khắc ngã xuống, Đông Lăng Tử Lãng vẫn không buông tay Phượng Khương Trần.
“Rầm…” Cả hai người họ cùng ngã xuống đất, may là do Phượng Khương Trần dùng nhiều lực hơn nên Đông Lăng Tử Lãng xui xẻo đập thẳng người xuống đất, còn Phượng Khương Trần thì ngã vào vòng tay của Đông Lăng Tử Lãng.
Trời đất quay cuồng một phen, đầu của Phượng Khương Trần đau đến mức không còn sức lực để kéo Đông Lăng Tử Lãng dậy, đành yên lặng nằm trên lưng Đông Lăng Tử Lãng, chờ cơn choáng váng qua đi.
Đầu óc quay cuồng một phen, Phượng Khương Trần rầu rĩ, may là trận đấu ngày mai cũng không tốn sức mấy.
Gặp phải hai huynh muội Đông Lăng Tử Lãng đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì.
Phượng Khương Trần không bị thương nặng khiến Đông Lăng Tử Lãng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không khá hơn Phượng Khương Trần là mấy, có điều hắn vốn có võ công nên bình phục nhanh hơn Phượng Khương Trần, ôm chặt Phượng Khương Trần, cảm thấy người không dậy được.
Đông Lăng Tử Lãng đành nằm bất động trên đất.
Giữa hai người hiếm lắm mới có những giây phút bình lặng như vậy, đúng lúc này thị vệ của hoàng cung nghe thấy âm thanh thì chạy ngay tới, tiếng bước chân rầm rầm từ bên ngoài truyền vào, vang lên bên tai Phượng Khương Trần tựa như muốn đòi mạng.
Thôi xong rồi…