Thế giới này thật ảo diệu.
“Ngươi quỳ đã lâu, để bổn vương đỡ ngươi đi nghỉ ngơi.
’’ Trong khQuánh khắc ôm lấy Phượng Khương Trần ấy, một mùi thuốc thoang thQuáng phả vào mũi, Đông Lăng Tử Lãng tham lam hít vào một hơi, lực cánh tay ôm lấy Phượng Khương Trần cũng mạnh thêm.
Hắn đột nhiên không nỡ buông nàng ra.
Đỡ nàng đi nghỉ ngơi, hừ… Vì ai mà nàng mới phải quỳ lâu như thế, rõ ràng chính mình là đầu sỏ gây tội nhưng lại còn không biết xấu hổ bày ra vẻ nhân từ, trong lòng Phượng Khương Trần âm thầm phỉ nhổ Đông Lăng Tử Lãng một phen, đẩy hắn ra: “Đa tạ điện hạ, Khương Trần nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.
’’ “Đừng nhúc nhích.
’’ Ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay mình, Đông Lăng Tử Lãng đâu nỡ buông ra, đưa tay kéo nàng một cái, Phượng Khương Trần lại ngã vào lồng ngực của hắn.
Ngửi thấy mùi huân hương khó chịu trên người Đông Lăng Tử Lãng, Phượng Khương Trần nổi giận, cũng không giả vờ làm tiểu bạch thỏ nữa, lạnh lùng quở trách: “Buông tay!’’ “Phượng Khương Trần, ngươi ra lệnh cho bổn vương?’’ Đông Lăng Tử Lãng càng dùng lực mạnh hơn nữa, siết chặt khiến Phượng Khương Trần không thể thở nổi.
Đông Lăng Tử Lãng đã quen tỏ ra cao quý kiêu ngạo trước mặt Phượng Khương Trần, nhất thời không thể hạ thấp thân phận của mình, muốn hắn lấy lòng nàng? Không làm được.
Giả vờ, giả vờ, giả vờ làm người tốt gì đó, nhanh như thế đã lòi mặt chuột, nàng biết Đông Lăng Tử Lãng không tốt đẹp gì mà.
Phượng Khương Trần hít một hơi, lạnh lùng nói: “Lạc vương điện hạ, tốt nhất ngài được ép ta, cho dù hai chân ta rã rời nhưng cũng không phải không thể phế bỏ nàng đâu.
’’ Phượng Khương Trần hơi nhấc chân lên cảnh cáo Đông Lăng Tử Lãng, lần trước ngay cả khi đang ở trong tình huống chật vật như thế nàng cũng có thể chế trụ được Đông Lăng Tử Lãng, bây giờ càng có thể, chỉ là lúc ấy nàng cùng đường, không thể không mạo hiểm, bây giờ cuộc sống đang yên bình, nàng không muốn gây thêm rắc rối.
“Ngươi…’’ Cả người Đông Lăng Tử Lãng cứng đờ, nói thật, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể nào quên được cảnh tượng mình bị Phượng Khương Trần uy hiếp, nàng là nữ nhân đầu tiên dám uy hiếp hắn, hơn nữa còn hai lần liên tiếp.
“Lạc vương, cái gì cũng phải có chừng mực của nó, ta không muốn gây rắc rối, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sợ rắc rối, ta chỉ muốn một cuộc sống yên bình mà thôi.
’’ Nàng không tìm Đông Lăng Tử Lãng tính sổ cũng không có nghĩa là nàng đã quên hết những món nợ đó, thực ra nàng đã ghi nhớ tất cả trong lòng, chờ thời cơ đến, khi đôi cánh đủ vững chắc, nàng sẽ đòi lại những gì mà người khác thiếu nợ nàng.
“Phượng Khương Trần, bổn vương không có ác ý.
’’ Đông Lăng Tử Lãng nổi giận, hôm nay hắn thực sự không có ác ý, nếu hắn muốn dạy dỗ Phượng Khương Trần thì sau khi biết An Yên có ý định chặn đường nàng ở đây, hắn đã không vội vàng chạy đến để giải vây giúp nàng.
Đây là Hoàng cung, cho dù Phượng Khương Trần thông mình đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thắng được An Yên trong cung cấm này; Đương nhiên, đối với hắn, nàng cũng không bao giờ nắm được phần thắng.
Sự khác biệt về thân phận vẫn còn đó, Phượng Khương Trần lấy gì để đấu với hắn?
“Ngài có ác ý hay không không liên quan đến ta, Lạc vương điện hạ, ta nhắc lại một lần nữa, buông ta ra.
’’ Phượng Khương Trần không thể thoát khỏi vòng tay của Đông Lăng Tử Lãng, chân phải nhúc nhích một chút đã lọt vào giữa hai chân hắn, chỉ cần nàng dùng sức đá về phía trước một cái, cho dù Đông Lăng Tử Lãng không bị phế thì cũng phải nếm mùi đau đớn tốt cùng… Cam lòng chịu róc xương lóc thịt, dám kéo cả Hoàng thượng xuống ngựa, Đông Lăng Tử Lãng vẫn luôn có cách ép nàng vào đường cùng…
Buông ra ư? Không dễ dàng gì mới có được cơ hội được ôm nàng vào lòng, làm sao Đông Lăng Tử Lãng có thể buông ra được, dù lần này không nói rõ nhưng rõ ràng giữa bọn họ luôn tồn tại một khoảng cách.
Trước mặt Phượng Khương Trần, hắn muốn xóa bỏ toàn bộ những chuyện trước đây.
Nếu như có thể, bọn họ sẽ bắt đầu trở thành những người bằng hữu, giống như Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng vậy.
Khi Đông Lăng Tử Lãng đối mặt với Phượng Khương Trần, nhìn vào trong đôi mắt của nàng, ngoài nỗi tức giận và sự chịu đựng, Đông Lăng Tử Lãng còn nhìn thấy hình bóng của chính mình.