Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1059






Vấn đề mà Nam Lăng Cẩm Phàm và Hoàng thượng có thể nghĩ đến, sau khi phục hồi lại tinh thần Tây Lăng Thiên Lâm cũng đã nhận ra, cho dù chưa nhận ra, nhưng khi nhìn thấy thái y mà Hoàng thượng phái đến một mình cầm lấy bức tranh của Phượng Khương Trần rời đi, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận.

Phượng Khương Trần không biết Hoàng thượng nhốt đám người kia bên trong để thảo luận chuyện gì, nhưng nàng hiểu, thảo luận càng lâu thì sẽ càng bất lợi với Tô Quán.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, Phượng Khương Trần không hề sốt ruột, chỉ là có chút áy náy, cuối cùng nàng vẫn khiến mấy người Nhan lão trì hoãn thời gian dùng cơm trưa của mình.


Tô Quán càng lúc càng lo lắng, nàng rất muốn giữ bình tĩnh nhưng lại không được, Phượng Khương Trần có thể kiêu ngạo nói rằng nàng ta không thèm để ý đến thắng thua, nhưng Tô Quán thì không.

Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng thoải mái nơi khoé miệng Phượng Khương Trần, Tô Quán rất muốn bước đến xé toạc nụ cười trên mặt nàng ta, nụ cười ấy cực kỳ khiêu khích.

“Phượng Khương Trần, đúng là lần nào ngươi cũng khiến người khác phải đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cuộc thi hôm nay ngươi thật sự đã làm ta mở rộng tầm mắt.

’’ Tô Quán không muốn nói nặng lời như thế, nàng chỉ một muốn tìm một người nào đó nhẹ nhàng nói chuyện để giải toả áp lực trong lòng, nhưng vừa mở miệng lại thành ra như thế này.

Tô Quán biết cả đời này nàng không bao giờ có thể bình tĩnh nói chuyện với Phượng Khương Trần, con người nàng ta thực sự quá đáng ghét, có lẽ suốt cả cuộc đời Tô Quán sẽ không thể thích nổi Phượng Khương Trần.

Rõ ràng là một con vịt con xấu xí nhưng lại không có chút ý thức nào về thân phận của mình, cố gắng xông vào thế giới của thiên nga, không những không khiêm tốn lấy lòng mà còn kiêu căng vô lễ, tranh đoạt với chúng quý nữ như các nàng ở khắp mọi nơi, người như vậy đáng lẽ nên phải chết từ lâu rồi.

“Thật vinh dự khi được lọt vào tầm mắt của Tô tiểu thư đây, Khương Trần đã nói sẽ không để tiểu thư phải thất vọng, đương nhiên không thể nuốt lời rồi.


’’ Nếu có thể, Phượng Khương Trần thà đứng bên ngoài đại điện ngắm trời ngắm đất còn hơn phải ở đây lườm lườm nguýt nguýt với Tô Quán.

Đáng tiếc không thể, đây là Hoàng cung, nàng không thể tuỳ tiện hành động.

“Hừ, Phượng Khương Trần, đừng tưởng rằng ngươi đầu cơ trục lợi thắng được ta thì có thể tự cho mình là tài nữ, Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh nhìn ngươi với con mắt khác là vì bọn họ cho rằng người có tài, nhưng thực tế có hay không thì có lẽ ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai khác, danh xưng tài nữ này của ngươi chẳng qua cũng chỉ là giả vờ, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người khác lật tẩy, đến lúc để ta sẽ xem xem ngươi đối mặt với người đời như thế nào.

’’ Đây chính là nguyên nhân Tô Quán ghét Phượng Khương Trần nhất, rõ ràng chỉ là một người ngu dốt không biết gì nhưng lại có thể giả vờ làm tài nữ, ngay cả những học giả lớn như Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh cũng bị nàng ta lừa gạt.

“Gỉa vờ làm tài nữ thì sao chứ, ngươi còn không thể thắng nổi một người giả vờ làm tài nữ như ta.

’’ Phượng Khương Trần cảm thấy rất buồn cười, Tô Quán và Tô gia cực kỳ để ý đến danh xưng tài nữ, nhưng Phượng Khương Trần nàng không quan tâm chút nào.

Giả vờ làm tài nữ thì sao chứ, mặc dù nàng đầu cơ trục lợi thật nhưng cũng đừng quên rằng nàng chiến thắng Tô Quán bằng năng lực thực sự của mình, nếu không phải vì thế thì làm sao Tô Quán có thể dễ dàng nhận thua được.


Người đời nghĩ như thế nào quan trọng với nàng lắm sao? Bọn họ chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng đã nghe quá nhiều lời đồn đãi rồi, nghe thêm một vài câu cũng không chết được.

“Ngươi…’’ Tô Quán tức giận vỗ bàn, lập tức đứng lên.

Mà giống như để kiểm chứng lời nói của Phượng Khương Trần, đúng lúc này thái giám lại trùng hợp đi đến, đối mặt với Phượng Khương Trần và Tô Quán đang giương cung bạt kiếm với nhau, hắn bình tĩnh vờ như không nhìn thấy, trực tiếp nói với Phượng Khương Trần: “Phượng tiểu thư, chúc mừng tiêu thư, ngài thắng rồi.

’’ Ha ha ha… Phượng Khương Trần sảng khoái cười một tiếng, kiêu ngạo liếc mắt nhìn Tô Quán đang sửng sốt đứng đỏ, bỏ đá xuống giếng nói: “Tô tiểu thư, thừa nhận đi.

’’